Hứa Lị Lị đúng là ngốc nghếch đến mức không thể hiểu được, người ta – Tân Án – đã sống thoải mái dễ chịu ở đây hai mùa rồi, đâu phải chỉ vì có nhiều đồ ăn. Năng lực của bản thân cô ấy mới là quan trọng nhất. Vậy mà Hứa Lị Lị lại cho rằng họ tìm đến Tân Án chỉ vì bên kia có nhiều vật tư.
[Thật là ngu xuẩn hết chỗ nói.] Lâm Thi Quý thầm nghĩ.
“Mặc kệ cô nghĩ thế nào, mấy con cá này là tôi vớt được, tôi có quyền quyết định.” Trần Tiệp không muốn nói nhiều thêm, xách thùng nước đi thẳng.
Nhưng Hứa Lị Lị vừa nghe đã nổi đóa: “Anh có ý gì? Đây là vật tư chung của cả đội, cái gì mà của anh?”
“Vậy thế này đi.” Trần Tiệp quay đầu lại: “Tôi chia cho cô một phần ba số cá này, cô tự ở lại đây mà sống, tự mình đi mà vớt cá.”
“Anh!” Hứa Lị Lị tức giận đến đỏ cả vành mắt, không ngờ Trần Tiệp, người luôn giữ phong thái lịch thiệp, lại có thể nói chuyện với cô như vậy.
“Đi thôi.” Lâm Thi Quý biết cảnh cãi nhau này chắc chắn sẽ bị cắt bỏ khỏi chương trình. Để tránh cho đội của họ không có chút hình ảnh nào lên sóng, Lâm Thi Quý đành nhẫn nhịn cho xong chuyện.
Nói xong, hai người bỏ đi, Hứa Lị Lị tất nhiên không dám ở lại một mình, đành mặt mày xám xịt lủi thủi đi theo.
Trong khi đó, Tân Án vẫn đang tận hưởng cuộc sống khỏe mạnh của mình. Cô ăn no, rồi lại ngủ một giấc trưa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT