“Rừng rậm đầy nguy hiểm, nhỡ đâu có rắn rết thì sao, bị thương thì tổ chương trình các người gánh nổi không hả!” Hứa Lị Lị vẫn không chịu thua.
“Im miệng đi cho rồi.” Lâm Thi Quý liếc xéo Hứa Lị Lị, cùng với Trần Tiệp và PD bỏ mặc cô nàng tiếp tục cằn nhằn.
Ở phía bên kia, Hà Thư và Tưởng Bạch Thanh đang đói lả người, chuẩn bị đi ngủ sớm, nghĩ rằng ngày mai sẽ được rời khỏi đây. Khi nghe thấy tiếng máy bay không người lái, cả hai bỗng giật mình tỉnh táo.
“Máy bay không người lái! Có người mang đồ ăn tới!” Tưởng Bạch Thanh phấn khích reo lên.
“Chắc là Tân Án rồi, chắc cô ấy thấy buổi trưa mình giúp cô ấy, nên giờ gửi đồ ăn lại cho mình đó. Nhưng mà cô ấy một mình ăn còn chẳng đủ no, vậy mà vẫn còn gửi đồ cho mình nữa.” Hà Thư vừa lo lắng vừa cảm động nói.
“Sao lần này lại tận hai chiếc máy bay không người lái vậy?” Tưởng Bạch Thanh ngạc nhiên hỏi, tự hỏi không biết lần này được tặng bao nhiêu đồ ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT