“Không ngờ cuối cùng chúng ta lại có thể hòa nhau một trận, xem ra các người cũng không mạnh cho lắm.” Trần Tiệp đắc ý ra mặt. Với anh ta, chỉ cần không thua đội Tân Án, thì hòa cũng chẳng sao.
“Chính bản thân cậu đi chiếm điểm giữa, đây cũng là vi phạm quy tắc rồi còn gì.” Đúng là ông trời có mắt mà, Trương Uyển Uyển nghĩ thầm, nhưng không dám nói ra.
“Sao mấy người lại đắc ý vậy?” Tân Án buồn cười hỏi, nhóm người này có cần tự tin thái quá vậy không.
“Chẳng lẽ hai người tách nhau ra hành động?” Lăng Hi, người có vẻ thông minh nhất trong đội đối phương, có dự cảm không lành.
Trần Ngọc Lâm cười khẩy: “Không thể nào đâu, tách ra chẳng khác nào tự mình muốn ngủ đêm trong rừng.”
Nghe vậy, Lăng Hi càng thêm bất an. Nếu là Tân Án, thì việc cô ấy và Lâm Thi Quý ngủ đêm trong rừng cũng không có gì lạ. Thậm chí, anh còn cảm thấy Tân Án có thể một mình sống sót qua đêm trong rừng cũng không phải chuyện không thể.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT