Shipper: 🐟

(-.-)Zzz・・・・

【Số 20 cào bị thương Chồn Vàng, sau đó chui vào lòng bạn tìm kiếm sự che chở. Chồn Vàng tức giận yêu cầu bạn giao nộp Số 20. Bạn lựa chọn:

A. Giao nộp

B. Không giao】

Hà Như Ca không hề do dự mà chọn B. Cậu nhìn con hổ con bé xíu trong lòng, trong lòng tràn ngập sự dịu dàng.

Đừng sợ, tui sẽ bảo vệ bé.

…Nếu bé có thể làm nũng thêm chút nữa, tui sẽ càng yêu bé hơn!

---

Bạn

【Không ai có thể tùy tiện phá hỏng thí nghiệm. Sống chết của Số 20 không đến lượt anh quyết định. Anh lúc nào cũng nóng nảy như vậy, Chồn Vàng.】

Chồn Vàng

【Ha, được lắm, rất tốt…】

Chồn Vàng tiến lại gần bạn và Số 20, sau đó kéo khóa quần xuống.

Hà Như Ca ngơ ngác đẩy gọng kính, nghi ngờ mình vừa hoa mắt.

Trên màn hình, Chồn Vàng mặc một chiếc quần thần kỳ. Chiếc quần này có hai khóa kéo—một cái ở phía trước, một cái ở phía sau. Chồn Vàng tức giận kéo khóa phía sau xuống, để lộ ra một cái đuôi dài màu vàng. Chiếc đuôi dựng thẳng lên, rồi ngay sau đó, anh phun ra một làn sương khí nồng nặc mùi hôi!

Chồn Vàng

【Hắn sử dụng tuyến xạ mùi tấn công bạn và Số 20. Bạn choáng váng, buồn nôn, nôn mửa. Số 20 vừa ngửi thấy đã lập tức trớ sữa.】=))))) Thánh thần thiên lý ơi

Hà Như Ca: “……”

Đây là cái trò chơi ngu ngốc gì vậy.

Chồn Vàng kéo khóa quần lên, bước tới trước mặt Hà Như Ca.

Trong lòng cậu, hổ con mềm nhũn nằm im, dáng vẻ yếu ớt vì chưa hoàn toàn hồi phục sau đợt tấn công bằng tuyến mùi hôi. Thế nhưng, khi nhìn thấy Chồn Vàng, nó vẫn cố gắng gượng dậy, giơ móng vuốt bé xíu lên vung về phía đối phương đầy dữ tợn.

Chồn Vàng

【Đưa nó cho tao. Việc đo lường dữ liệu là điều bắt buộc. Đừng quên điều đó, Giao.】

Giao?

Hà Như Ca nhìn chằm chằm vào danh xưng này, trong đầu nảy ra một suy đoán.

Tên của NPC chính là tên loài nguyên mẫu của chúng. Chồn Vàng, tức chồn hôi vàng, khi gặp kẻ địch sẽ phun khí thối.

Vậy trong game, nguyên mẫu của cậu là giao nhân ư? Ngầu vậy sao?

Hà Như Ca suy nghĩ lan man một lúc, rồi nhanh chóng tập trung trở lại vào trò chơi.

Màn hình vẫn đang diễn tiến cốt truyện, không cho phép cậu lựa chọn. Sau khi nhấp chuột vào khung thoại của Chồn Vàng, một khung thoại khác của chính cậu bật ra.

Bạn

【Khi đo lường dữ liệu, tôi muốn quan sát toàn bộ quá trình.】

Chồn Vàng

【Chậc, vậy thì cứ ôm nó đi, tao sẽ gắn thiết bị cho nó.】

Nói rồi, Chồn Vàng lấy ra một chiếc mũ kim loại, chuẩn bị đội lên đầu hổ con. Hà Như Ca vốn lo lắng nó sẽ liều mạng giãy giụa, nhưng biểu hiện của hổ con lại rất bình tĩnh.

Đúng vậy, so với những con non khác đang run rẩy sợ hãi, dáng vẻ của nó thậm chí còn có thể gọi là điềm nhiên.

Nó nằm trong lòng Hà Như Ca, khe khẽ hừ một tiếng, hoàn toàn không tránh né chiếc mũ trên tay Chồn Vàng. Khi đối phương ấn nút đỏ trên mũ, hổ con lặng lẽ ôm chặt lấy cánh tay của Hà Như Ca.

Nếu không phải vì thân thể đang khẽ run rẩy, nó trông hệt như đang ngủ say.

Trong quá trình đo lường, hổ con cất tiếng kêu nhỏ như nói mơ.

Số 20

【…Gừu ‘Khó chịu’】

Khi quá trình đo lường kết thúc, hổ con gắng sức nhe nanh, trừng mắt đầy cảnh giác với Chồn Vàng. Hà Như Ca đột nhiên nhớ đến “Angry Birds”. Nếu cậu có thể chỉnh sửa trò chơi này, có lẽ sẽ đổi thành “Angry White Tiger” mất. ( =)))) nào ghép thử cái ảnh coi sao )

Cột hổ con lên một chiếc ná, nhắm thẳng vào Chồn Vàng phía xa, rồi “meo” một tiếng, bắn nó bay vèo đi.

Dù suy nghĩ này có hơi thất đức thật… Nhưng hổ con lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, mà hoặc là đang giận, hoặc là trên đường đi giận… quả thật là đáng yêu chết mất.

Dù không làm nũng, nó vẫn đáng yêu đến mức bùng nổ.

Hà Như Ca lặng lẽ nhìn màn hình, nơi hổ con nhỏ bé đang yếu ớt. Dù nó có giương nanh múa vuốt, thì cũng chỉ là sự hù dọa đầy miễn cưỡng. Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác chua xót.

Cậu nhớ lại tiếng “Khó chịu” trong quá trình đo lường của hổ con.

Hổ con của cậu đáng lẽ phải là chúa tể muôn loài đầy kiêu hãnh, sao có thể bị nhốt trong một căn phòng chật hẹp, để mặc một con chồn hôi bắt nạt như thế này?

---

“Đưa nó cho tao. Việc đo lường dữ liệu là điều bắt buộc. Đừng quên điều đó, Giao.”

Giao?

Đôi tai hổ khẽ động. Nhân viên của Cô nhi viện Tinh Hải không dùng tên thật, mà gọi nhau bằng mật danh, những mật danh này thường dựa trên nguyên mẫu của họ.

Giao nhân chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nguyên mẫu của Hà Như Ca không thể là giao nhân được. Có lẽ là một sinh vật dưới biển nào đó.

Trong lúc Tịch Quy Xán còn đang thất thần, Chồn Vàng không biết đã đến trước mặt anh từ lúc nào. Chiếc mắt trái còn lành lặn tràn đầy ác ý, tay anh cầm chặt thiết bị kích thích thức hải, chầm chậm đưa lại gần.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, chiếc mũ kim loại tỏa ra sự băng giá đến tột cùng.

Nhìn thấy công cụ tra tấn đã mang đến vô số nỗi đau cho mình, khóe miệng Tịch Quy Xán khẽ nhếch lên, phát ra một tiếng cười khẽ đầy mỉa mai.

Anh càng lúc càng tò mò, rốt cuộc là ai đã phát triển trò chơi này? Vì sao từng chi tiết trong cốt truyện đều có thể chạm đến vết sẹo sâu nhất trong lòng anh?

Lý trí dần nứt vỡ. Trong một khoảnh khắc, Tịch Quy Xán muốn lao lên móc nát mắt trái của Chồn Vàng. Vì khi cơn bệnh phát tác, giết chóc có thể làm dịu đi cơn đau.

Nhưng móng vuốt của anh lại bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.

Bàn tay ấy trắng nõn, lành lạnh, như một món đồ sứ quý giá nhưng mong manh, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ vỡ tan.

Cái ôm lỏng lẻo ấy không hề dùng sức. Một cái ôm dịu dàng, như thể người đó đang bao bọc anh trong tư thế của một người bảo vệ.

Đây là lần đầu tiên Tịch Quy Xán được bảo vệ.

Dù đó chỉ là một trò chơi giả tạo, dù người đang bảo vệ anh cũng chỉ là một nhân vật được tạo ra từ dữ liệu.

Anh chưa từng được ai ôm lấy, càng chưa từng được ai ôm một cách cẩn thận như thể anh là một báu vật.

Móng vuốt nhỏ khẽ động, nhưng rồi lại như có điều gì đó do dự, không dám nhúc nhích.

Ta không phải đang do dự vì anh. Ta không sợ làm anh khó xử. Người này chỉ là một NPC trong game, ta sao có thể quan tâm đến anh được?

Khi thực lực chênh lệch quá lớn, thỏa hiệp chiến lược là lựa chọn đúng đắn.

Tịch Quy Xán cũng không biết bản thân đang suy nghĩ linh tinh cái gì. Nhưng giữa dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy, cảm xúc của anh lại dần ổn định. Một cách bình thản và mờ mịt, anh để mặc cho thiết bị kích thích thức hải được đội lên đầu mình.

Nút đỏ bị ấn xuống.

“Bùm!”

Ánh sáng trắng chói lóa nhấn chìm tất cả. Tiếng nổ dữ dội vang lên bên tai, như thể một quả bom năng lượng phát nổ ngay sát bên!

Cơn đau lan tràn như vùi dập từng mảnh xương thịt, những cơn châm chích dày đặc như hàng ngàn chiếc kim dài đâm xuyên qua não bộ. Nỗi đau mãnh liệt, dai dẳng, không ngừng càn quét từ lục phủ ngũ tạng đến tứ chi bách hài.

Hổ con như một con thú nhỏ đã cứng đờ vì chết, toàn thân co rúm lại, run rẩy trong lòng thanh niên.

Tịch Quy Xán hoàn toàn không ngờ rằng trò chơi này có thể mô phỏng lại nỗi đau chân thực đến vậy. Vốn dĩ thức hải của anh đang yên tĩnh, giờ đây lại như bị một cơn sóng dữ nhấn chìm, cơn đau khủng khiếp trào dâng từng đợt, từng đợt—

【Tít— Phát hiện dao động trong thức hải của người chơi. Xin lưu ý, đây là giai đoạn trị liệu, sẽ không gây tổn thương cho người chơi. Hãy thả lỏng và thư giãn!】

【Tít— Người chơi đang trong trạng thái suy yếu, hiệu ứng ảo giác từ tuyến mùi hôi của Chồn Vàng đã có hiệu lực.】

Tịch Quy Xán chẳng nghe thấy gì cả.

Những vết thương trong thức hải không ngừng bị kích thích, nỗi đau lan tràn như sóng lớn nhấn chìm lý trí. Anh nghiến chặt răng, không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Do mắc chứng Rối loạn Tinh Thần Xoáy, thức hải của anh vốn đã rách nát chằng chịt. Giờ đây, cơn đau chẳng khác nào một cây búa nặng nề, trong thoáng chốc đã nghiền nát lý trí của anh thành tro bụi.

Tịch Quy Xán nhớ lại rất nhiều thứ.

Những ký ức mà anh từng cố gắng quên đi, những thứ mà anh không bao giờ muốn nhớ lại.

Tại sao anh lại nhớ rõ đến thế?

Cũng đúng thôi. anh vốn dĩ là một con quái vật, sinh ra đã biết tất cả, trăm điều không quên.

Anh nhớ về ngày đầu tiên bị ném vào căn phòng sắt mang số 20 ở tầng B6.

Anh không khóc lóc, tâm trạng vẫn có thể gọi là bình tĩnh, vì dòng sữa ấm áp rất ngon.

anh không nỡ uống quá nhanh, nhưng lại quá đói, thế nên chỉ có thể cố chịu đau mà uống hết thật nhanh.

Thỏ con ở phòng số 19 bên cạnh thì đang khóc. Nó vừa khóc vừa nức nở nói “Khó chịu”, rồi lí nhí gọi “Mẹ ơi”. Vì khóc quá dữ dội, phát âm của nó trở nên mơ hồ.

Anh ghé tai sát vào vách sắt, mơ hồ bắt chước mà gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”

Nhưng mẹ của thỏ con không trả lời nó.

Mẹ của anh cũng sẽ không trả lời anh.

Vì người phụ nữ ấy đã chết trong khoang lái.

Anh mơ hồ biết điều đó.

Là một con quái vật nhỏ, anh hiểu được một số chuyện.

Ví dụ, khi thỏ con gọi “Mẹ ơi”, hình ảnh người phụ nữ đã chết ấy sẽ hiện lên trong đầu anh.

Dù anh sinh ra đã biết nhiều thứ hơn các thú con khác, nhưng không phải cái gì cũng hiểu hết.

Chẳng hạn như anh có thể hiểu đại khái nghĩa của Ngôn ngữ Liên Minh, nhưng không thể nói được.

Thỏ con cứ khóc mãi.

Tiếng khóc ấy ru anh vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, anh không còn nghe thấy tiếng khóc của thỏ con nữa.

Bỗng cảm thấy có chút không quen.

Thế là anh lại ghé tai vào vách sắt, khe khẽ kêu một tiếng: “Meo?”

Nhưng lần này, không còn tiếng rúc rích của thỏ con đáp lại.

Anh hơi tiếc nuối, lặng lẽ trở lại ổ bông, ngoan ngoãn chờ đợi bữa sáng.

Thời gian chờ đợi luôn rất dài.

Anh không hề nóng nảy, chỉ thong thả liếm móng vuốt của mình.

Nhưng ngay khi anh đang mải liếm móng, tiếng hét thất thanh hoảng loạn của các thú con vang lên, khiến anh sững sờ.

Hổ con bối rối ngồi trong ổ bông, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cửa sắt lần lượt mở ra.

Tiếng gào khóc đau đớn của các thú con vang vọng khắp nơi.

Chỉ đến khi đến ô số 19, không có bất kỳ âm thanh nào. Đứa trẻ đó đã chết vì bệnh.

Sát khí quen thuộc bao trùm không khí, thứ mùi mà Tịch Quy Xán rất nhạy cảm. Khi ngửi thấy mùi chết chóc, chuông báo động trong đầu anh vang lên điên cuồng.

Nhưng dù biết có nguy hiểm thì sao chứ? Anh không thể thoát khỏi sự kiềm chế mạnh mẽ của người lớn, dù có ra sức lắc đầu, cuối cùng vẫn bị đội chiếc mũ đó lên.

Nỗi đau đớn không hồi kết.

Đây là khởi nguồn của cơn ác mộng kéo dài suốt đời anh.

Anh là một con quái vật bất hạnh, không ai thương xót, không ai yêu quý. Dù sinh ra đã có tri thức, nhưng chẳng ai dạy anh nói chuyện. Anh chỉ biết hai từ: một là “Mẹ”, hai là “Khó chịu”.

Mẹ đã mãi mãi ngủ say rồi.

Vậy nên anh khóc, gọi hai tiếng “khó chịu”.

Nhưng hoàn cảnh tuyệt vọng vẫn không hề thay đổi. Nếu đã không thể nhận được hồi đáp, vậy thì nói chuyện với người khác để làm gì? Nếu chẳng thể giao tiếp, thì cần gì phải mở miệng?

Ký ức xoáy sâu như một cơn lốc. Cánh cửa ô số 20 một lần nữa bị đẩy mở.

Chỉ là lần này, người bước vào không cầm theo thiết bị kích thích tinh thần thức hải.

Đó là một thanh niên tóc đen, mắt đen. Toàn thân cậu ta tỏa ra ánh sáng thánh khiết, trông như một thiên sứ giáng trần.

Bên tai anh văng vẳng một giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt:

“Anh có thể nói chuyện với bé không?”

---

Lời tác giả:

Đã chỉnh sửa phần trước, giảm số thí nghiệm từ 8 xuống 6.

Giải thích thêm: góc nhìn của thụ trong game có phong cách giống như hoạt hình 3D.

---

Tiểu kịch trường:

Tác giả: Anh có thể nói chuyện với bé không?

Thiên sứ nhỏ: [bình luận] [bình luận dài] [khen nức nở]

Trạng thái: [Thân mật] Tác giả thích bạn!

(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 6!

🐟: a a a a họ nghĩ đối phương là NPC nhưng vẫn coi nhau là chỗ dựa tinh thần [khóc ròng], mà backstory của công sạd vl =(((((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play