Một đêm đã trôi qua kể từ cuộc nói chuyện giữa Bạch Phạm và đám nhóc. Bầu trời tầng này lúc nào cũng giữ nguyên sắc xanh nhạt, không có sự chuyển giao rõ rệt giữa ngày và đêm. Nhưng theo thói quen của con người, cứ sau một giấc ngủ dài, họ lại gọi đó là "ngày mới".
Bây giờ, hắn đứng trước căn nhà gỗ đơn sơ của trưởng làng. Cánh cửa vẫn như cũ, vài vết nứt nhỏ chạy dọc trên bề mặt, gợi lên cảm giác thời gian đã ăn mòn nó từ rất lâu rồi.
Hắn giơ tay, định gõ cửa.
Trước cửa, La Duyên đã ngồi ở đó từ trước, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Ánh mắt thoáng có chút bất ngờ, nhưng không hỏi han điều gì.
La Duyên nhận ra, sự lạc lối trong mắt Bạch Phạm đã vơi đi nhiều. Nó không hoàn toàn biến mất, nhưng ít ra, hắn không còn đứng chênh vênh giữa dòng suy nghĩ vô định nữa.
**Cộc, cộc.**
Bạch Phạm gõ cửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT