Bóng tối bao trùm lấy Bạch Phạm khi hắn và La Duyên rơi khỏi vách đá. Cảm giác trống rỗng xộc lên tận óc, gió rít bên tai như muốn xé toạc cơ thể. Bạch Phạm cố vươn tay ra, định nắm lấy thứ gì đó để giảm tốc độ rơi, nhưng chỉ có không khí và hư vô đáp lại hắn.
“Chết tiệt!”
Hắn liếc sang La Duyên. Cậu ta không hét lên, không giãy giụa—bởi vì đã bất tỉnh. Máu loang trên trán, có lẽ do va vào một mỏm đá nhô ra khi rơi. Bạch Phạm nghiến răng, bản năng bảo hắn phải giữ La Duyên lại. Nhưng giữa không trung, làm gì có điểm tựa nào?
Họ cứ thế rơi xuống.
Cảm giác mất trọng lực kéo dài khiến Bạch Phạm tưởng như hắn đang rơi mãi, không có điểm dừng. Nhưng rồi, giữa bóng tối mù mịt, một luồng sáng le lói dần xuất hiện bên dưới. Không phải ánh sáng của mặt trời—mà là ánh sáng phản chiếu từ một mặt nước.
“Mặt nước?! “
Nhận thức lóe lên trong đầu Bạch Phạm. Nếu phía dưới là nước, ít nhất họ có thể sống sót. Nhưng nếu rơi tự do thế này, dù là nước cũng chẳng khác gì nền đá cứng rắn. Hắn phải làm gì đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT