5

Nhưng họ chẳng những không giúp đỡ tôi chút nào, mà ngược lại, tôi còn phải nai lưng kiếm công điểm để nuôi sống cả hai người.

Suốt hai mươi năm, tôi tận tụy chăm sóc họ, nhưng trái tim họ vẫn lạnh lẽo như đá.

Bố chồng tôi bị què chân, không thể ra đồng làm việc. Sự giúp đỡ lớn nhất mà ông ta từng làm cho tôi chỉ là thỉnh thoảng câu được vài con cá bên sông để cải thiện bữa ăn.

Mẹ chồng tôi thì suốt ngày kêu đau lưng, không làm nổi việc nặng, cùng lắm cũng chỉ cho gà ăn, còn đến cả một bộ quần áo cũng chưa từng giặt qua.

Con gái tôi lớn lên ở nông thôn, từ nhỏ đã chạy nhảy trên đồng ruộng, có cả đám trẻ con trong làng chơi cùng, hoàn toàn không cần ông bà chăm sóc.

Mãi sau này tôi mới biết, Chu Vệ Minh gửi cha mẹ hắn đến đây không phải vì coi trọng tôi, mà là vì ở nhà hắn có ba anh em trai, từng đánh nhau chỉ để giành lấy một suất biên chế.

Cuối cùng, hắn không tranh được, đành nhường cho hai người anh, chỉ kiếm được một công việc tạm thời.

Hắn không nuôi nổi cha mẹ mình, nên mới nghĩ đến chuyện đẩy gánh nặng lên đầu tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Chu Vệ Minh, chỉ tay vào hắn, nghiến răng nói:
“Chu Vệ Minh, anh còn biết xấu hổ không? Lúc mới về quê thì ăn bám nhà tôi, giờ còn mang cả bố mẹ anh đến ăn bám nữa? Nhà họ Chu các người có truyền thống ăn bám hay sao?”

Vừa dứt lời, sân trước sân sau im phăng phắc.

Chu Vệ Minh trừng lớn mắt, mặt đỏ bừng, hàm răng nghiến chặt, nhưng lại không cãi nổi một câu.

Bố mẹ hắn cũng giận đến mức mặt mày tái mét.

Bố chồng tôi hừ lạnh, quắc mắt nhìn tôi:
“Cô là con dâu nhà họ Chu, Giang Thu Vân?”

“Cô được giáo dục kiểu gì vậy? Sao có thể nói chồng mình là đồ ăn bám?”

Ông ta lớn tiếng quát:
“Cái nhà này không phải đàn ông chống đỡ thì là ai? Ở thành phố, một người vợ như cô đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi!”

Bố tôi vội vàng kéo tôi sang một bên, nghiêm mặt mắng:
“Thu Vân, con đang nói linh tinh cái gì vậy? Vệ Minh chẳng qua chỉ hơi yếu hơn người khác một chút, sao lại thành ăn bám rồi? Mau đến chào hỏi bố mẹ chồng con đi!”

Tôi đá mạnh vào một bó củi trước mặt, lạnh lùng nói:
“Chu Vệ Minh lấy tôi xong, chưa từng vác nổi một bó củi, cũng chưa từng chẻ nổi một nhát rơm. Anh ta không ăn bám thì ai ăn bám?”

Rồi tôi trừng mắt nhìn cặp vợ chồng trước mặt:
“Còn hai người nữa, muốn tôi nuôi? Đừng mơ! Ngay cả bố mẹ ruột của tôi, tôi còn chưa có điều kiện phụng dưỡng, dựa vào cái gì mà phải nuôi hai người? Chẳng lẽ vì hai người mặt dày, vì hai người giỏi ăn bám sao?”

Mẹ Chu bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống:
“Vệ Minh, mẹ đã bảo con rồi, không nên lấy một con bé quê mùa như thế này! Không có chút giáo dưỡng, cũng chẳng biết hiếu thảo là gì! Thật là mất mặt quá đi!”

Bà ta quệt nước mắt, quay sang chồng mình, giận dữ nói:
“Chúng ta về thành phố! Một người vợ thế này, nhà họ Chu chúng ta không cần!”

6

Tôi phủi tay, lạnh lùng nói:
“Đúng lúc lắm, tôi cũng không cần một người chồng vai không gánh nổi, tay không xách nổi như anh! Mấy người cứ đi đi, từ giờ tôi không hầu hạ nữa!”

Lời vừa dứt, bố tôi liền giật lấy một cây gậy gỗ, vung lên đánh mạnh về phía tôi:
“Đồ con gái bất hiếu! Ngày trước không cho cưới, mày lại cứ đâm đầu vào. Giờ con cái cũng có rồi, lại giở trò quậy phá, khiến cha mẹ mất mặt! Tao đánh chết mày cho xong!”

Sân nhà lập tức hỗn loạn.

Đêm đến, Chu Vệ Minh lén lút tìm tôi, giọng điệu dịu dàng:
“Thu Vân, anh biết em giận anh vì chuyện anh tự ý về thành phố, nên hôm nay mới nói những lời như vậy. Anh sai rồi, anh xin lỗi em!”

Thấy tôi không đáp lại, hắn tiếp tục:
“Nhưng mà, anh đã mang bố mẹ xuống quê rồi, em vẫn chưa thấy được thành ý của anh sao?”

Đối với người bình thường, cha mẹ là mối quan hệ máu mủ thiêng liêng nhất, không thể dễ dàng cắt đứt.

Nhưng đáng tiếc, nhà họ Chu lại không phải người bình thường.

Bọn họ có thể tàn nhẫn đến mức bỏ rơi chính cha mẹ ruột của mình suốt hai mươi năm, chẳng hề đoái hoài.

Còn vợ chồng nhà họ Chu thì sao? Họ cùng nhau lừa dối tôi, giấu nhẹm mọi tin tức về Chu Vệ Minh, đồng thời sai khiến tôi nuôi họ hai mươi năm trời.

Rốt cuộc, chỉ vì chút tiền đền bù, họ thậm chí còn nhẫn tâm hại chết tôi!

Kiếp này, tôi sẽ không bao giờ tin một lời nào từ miệng Chu Vệ Minh nữa!

Tôi bê bó củi vào nhà kho, giọng nhàn nhạt:
“Tôi chẳng thấy thành ý nào cả, chỉ cảm giác anh đang muốn vứt bỏ gánh nặng cho tôi thôi!”

“Nếu anh thực sự muốn tôi tin anh, vậy thì dễ lắm—anh đưa tôi vào thành phố hưởng chút vinh hoa xem nào!”

“Tôi lấy anh ba năm rồi, nhưng chưa một lần được vào thành phố. Ngay cả người thân của anh, tôi còn chưa từng gặp!”

“Người nhà anh cũng giống mẹ anh thôi, coi thường tôi vì tôi là gái quê đúng không? Đã khinh thường tôi thì về thành phố mà sống đi, ai thèm quan tâm chứ!”

Đây là lần đầu tiên tôi nói với Chu Vệ Minh những lời nặng nề như vậy.

Sắc mặt hắn đỏ bừng, không phản bác nổi một câu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play