Đại Lữ thấp giọng nói nhỏ vào tai anh ta: “Cứ để mặt Tiểu Phương đi, anh đừng có xía vào.”
[Mới chuyển đến đây một năm, vẽ được vài bức chân dung đã tự cho rằng mình là thiên tài, giỏi hơn người khác, cậu hoạ sĩ họ Phương này đúng là khiến người khác cảm thấy khó chịu.]
Các thành viên của tổ trọng án bên nhau mỗi ngày, đã vô cùng ăn ý với nhau. Mặc dù Đại Lữ không nói ra suy nghĩ của mình, thế nhưng Lôi Lăng vẫn hiểu ý của Đại Lữ, anh ta khẽ gật đầu một cái.
[Đại Lữ nói rất có lý, cứ để Phương Đào Khải dò xét khả năng của Quý Chiêu một chút, đồng thời cũng để Quý Chiêu trị cái tính kiêu ngạo của Phương Đào Khải này đi, tránh cho người trẻ tuổi kiêu ngạo đắc tội với người khác.]
Triệu Hướng Vãn nghe được tất cả tiếng lòng của bọn họ.
Cô đứng bên cạnh Quý Chiêu, lạnh lùng đáp lại: “Cảnh sát Quý đây không thể nói chuyện, tôi sẽ nói thay anh ấy.”
Phương Đào Khải vừa nghe lại càng cảm thấy hứng thú hơn: “Không thể nói chuyện sao? Nếu không thể nói chuyện vậy thì sao có thể giao tiếp với nhân chứng? Thế mà còn làm hoạ sĩ phác họa chân dung tội phạm sao? Đúng là khoác lác!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play