Đứng ở sau lưng Nguỵ Mỹ Hoa và Triệu Thanh Vân chính là một cô gái trẻ mặc một chiếc váy trắng, vóc người thon gầy, gương mặt trái xoan xinh đẹp, đôi lông mi dài, cái miệng hoa anh đào nhỏ nhắn, trong ánh mắt có thể thấy được dáng vẻ của một cô gái nông thôn tám năm trước.
Triệu Thần Dương!
Cuối cùng cũng gặp được Triệu Thần Dương, người đã cướp đi cuộc sống của cô, ban đầu Triệu Hướng Vãn tưởng rằng bản thân sẽ tức giận, thế nhưng nghĩ đến việc bản thân vừa cứu được Quý Chiêu, người đứng bên bờ vực của sự sống và cái chết, cảm giác thành tựu khiến tâm trạng cô trở nên nhẹ nhàng, thoải mái hơn, cũng chẳng cảm thấy kích động chút nào.
“Triệu Thần Dương.” Triệu Hướng Vãn lên tiếng gọi.
Nếu đã gặp rồi, vậy thì cứ tới đi.
Nghe thấy tiếng gọi, ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Triệu Hướng Vãn, Triệu Thần Dương giật mình một cái, sững sờ ngay tại chỗ.
Chu Xảo Tú và Hứa Tung Lĩnh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều dừng bước, theo ánh mắt của Triệu Hướng Vãn nhìn về phía người đang hốt hoảng đứng trong đám người.
Hoá ra đây chính là Triệu Thần Dương mà Triệu Hướng Vãn vẫn luôn tìm kiếm đó sao? Chính là người từ nhỏ đã sống cùng Triệu Hướng Vãn ở nông thôn, sau khi tìm được ba mẹ ruột thì bặt vô âm tín, chẳng có chút lương tâm kia đó sao?
Hai người lại nhìn về phía Triệu Thanh Vân đang đứng bên cạnh Triệu Thần Dương, hai người thầm suy nghĩ trong đầu: ‘Không phải chứ? Sao dáng vẻ của ba Triệu Thần Dương lại giống Triệu Hướng Vãn như đúc thế này? Chẳng lẽ…’
Một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi nảy lên trong lòng hai người, Chu Xảo Tú cảm thấy tức giận.
Có vẻ như, Triệu Hướng Vãn mới đúng là con gái ruột của Triệu Thanh Vân đúng không? Sinh ra rồi không nuôi, bỏ cô lại nông thôn suốt hơn mười năm, lúc nhận lại con mà cũng sai được sai? Đây là kiểu ngu ngốc gì thế chứ?
Nghe thấy tiếng gọi này, Nguỵ Mỹ Hoa cũng ngẩng đầu lên, liếc thấy Triệu Hướng Vãn, mặt bà ta cũng lạnh xuống, quay đầu nói với Triệu Thanh Vân: “Ông nhìn kìa ông nhìn kìa, đây chính là người đến tìm tôi đòi tiền mà tôi đã kể cho ông nghe đấy. Sau khi cầm tiền của tôi rồi cũng chẳng thèm nói một tiếng cảm ơn nữa, chẳng lễ phép chút nào.”
Triệu Thanh Vân nghe tiếng cũng nhìn sang, nhìn thấy Triệu Hướng Vãn với dáng người mảnh khảnh. Có lẽ bởi vì có vẻ ngoài tương tự, thế nên Triệu Thanh Vân cũng vô hình sinh ra thiện cảm với cô, giọng điệu ôn hòa khuyên nhủ Nguỵ Mỹ Hoa: “Có thể là vì nó ở nông thôn lâu ngày bây giờ mới được vào thành phố nên không biết gì cả thôi.”
Kỳ lạ, sao cô có thể nhận ra Thần Dương? Ông đột nhiên có phản ứng, liếc mắt nhìn Triệu Thần Dương: “Cô ấy là ai thế?”
Triệu Thần Dương nào có nghĩ tới mình sẽ lại gặp Triệu Hướng Vãn ở nơi này chứ?
Mắt thấy Triệu Hướng Vãn từng bước từng bước đến gần, tim Triệu Thần Dương như đang đánh trống trong ngực, ba mẹ cô ta đang ở bên cạnh, Triệu Thần Dương không thể lùi được nữa.
Giọng nói của Triệu Thần Dương run rẩy, đôi môi cũng run theo, mãi nửa ngày sau mới nói một câu: “Chị ấy, chị ấy tên là Triệu Hướng Vãn, là con gái của ba mẹ nuôi của con ấy, người đã lớn lên cùng với con.”
Triệu Thanh Vân nhìn cô ta một chút, sau đó lại nhìn Triệu Hướng Vãn, hai mắt híp lại: “Lúc ba đến đón con, sao lại không gặp được con bé nhỉ?”
Triệu Thần Dương nhắm mắt trả lời: “Hôm đó chị ấy bị bệnh, nằm ở trong phòng ấy ạ.”
Triệu Thần Dương chột dạ, trong lòng đang điên cuồng gào thét.
[Mẹ kiếp cái đồ óc heo, mình đã nói bà ấy đừng để Triệu Hướng Vãn tìm tới rồi mà, thế mà bà ấy không chịu nghe. Gương mặt của Triệu Hướng Vãn giống ba như đúc, giống đến như vậy, chỉ cần nhìn thấy là sẽ lộ tẩy ngay thôi!]
Nguỵ Mỹ hoa liếc mắt nhìn Triệu Hướng Vãn, đầu óc chưa kịp hiểu: “Cô, cô không phải là họ hàng ở quê của Thanh Vân sao?”
Triệu Hướng Vãn nhìn mẹ ruột, khẽ cười một cái.
Ánh mắt Nguỵ Mỹ Hoa lướt từ Triệu Hướng Vãn qua tới Triệu Thanh Vân, cô gái trước mặt này có dáng người cao gầy, đôi mắt phượng hẹp dài, không nói không cười sẽ toát ra một vẻ uy nghiêm, giống Triệu Thanh Vân đến bảy mươi phần trăm!
Lúc trước, khi nhìn thấy Triệu Hướng Vãn tại sao khi nghe thấy cô mang họ Triệu, theo bản năng cũng nghĩ cô là con gái của Triệu Thanh Vân chứ? Bởi vì dáng vẻ của cô giống hệt Triệu Thanh Vân, đất nước nuôi dưỡng con người kia mà!
Nhưng bây giờ nghe nói Triệu Hướng Vãn là người sống ở vùng quê nhà họ Triệu, lớn lên cùng với Triệu Thần Dương, cho dù Nguỵ Mỹ Hoa có ngốc đi nữa cũng cảm thấy có điều không đúng.
Thứ đã từng là sự nghi ngờ, giờ phút này đã có câu trả lời.
Lúc mới nhận lại Triệu Thần Dương, lúc nhìn thấy cô ta có đôi mắt to, chóp mũi tròn trịa, trong lòng Nguỵ Mỹ Hoa còn cảm thấy có chút vui vẻ: Mặc dù không có nuôi dưỡng, nhưng con gái giống mẹ, cảm giác này cũng không tệ lắm. Chờ tới khi cô ta đến mười hai, mười ba tuổi, bắt đầu hút thuốc, Triệu Thần Dương cao tới một mét rưỡi thì dừng lại không phát triển thêm nữa. Điều này khiến Nguỵ Mỹ Hoa rất buồn rầu. Bà ta và Triệu Thanh Vân đều có vóc dáng cao ráo, con trai Triệu Thừa Tổ cũng tay dài chân dài, tương lai cũng sẽ trở thành một người cao ráo, thế mà Triệu Thần Dương lại thấp bé như thế?
Chẳng trách! Gen di truyền không lừa người, Triệu Thần Dương hoàn toàn không phải con của bà ta, Triệu Hướng Vãn với vóc dáng cao gầy, mặt mũi tương tự Triệu Thanh Vân này mới đúng là con gái bà ta.
Cơ thể Nguỵ Mỹ Hoa cứng đờ, không biết mình đang ở đâu.
Triệu Thanh Vân làm bí thư trường ở tỉnh uỷ, năng lực nhìn thấu lòng người đã được tu thành chín quả từ lâu. Chỉ với mấy câu hỏi, khi nhìn thấy nụ cười giễu cợt của Triệu Hướng Vãn, Triệu Thần Dương lại chột dạ né tránh, ông đã đoán ra được sự thật.
Mình gửi con gái ở dưới quê nhờ nuôi hộ, thế mà đến khi về nhận lại, gia đình bọn họ nổi lòng tham, thế con gái của mình vào.
Nực cười ở chỗ, ông khôn khéo cả một đời, thế mà cuối cùng lại bị mấy người dưới quê lừa gạt.
Đọc được suy nghĩ trong lòng Triệu Thanh Vân và Nguỵ Mỹ Hoa, Triệu Hướng Vãn đứng yên tại chỗ, bản thân cô không hề thấy ba mẹ mình ngu ngốc, một chút đã hiểu ra. Sau đó phải xem thử bọn họ sẽ lựa chọn thế nào, đối đãi với cô thế nào.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Nguỵ Mỹ Hoa chính là: Nếu như đây mới đúng là con gái ruột của mình, thế Triệu Thần Dương phải làm sao đây? Vậy thì hôn sự với nhà họ Từ còn tính nữa hay không? Không được, không thể vạch trần chuyện này được, nếu vạch trần đối với ai cũng không tốt!
Phản ứng đầu tiên của Triệu Thanh Vân là: Chuyện quá khứ cũng qua lâu rồi, hai đứa bé đều đã trưởng thành, lại đi so đúng sai đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, Triệu Thần Dương cũng đã ở bên họ tám năm, cũng có tình cảm, hơn nữa còn có hôn sự với tập đoàn Từ thị nữa, tương lai sẽ có ích cho sự nghiệp của mình, không thể đẩy nó đi được.