Cố Chi Tinh, Cố Chi Quang cũng bắt đầu động đũa.
Chỉ có một mình Mai Thanh Khê cảm thấy khó chịu đầy cả một bụng, chẳng thấy thèm ăn chút nào.
Ở đầu bên kia bàn, nhìn thấy dáng vẻ dùng bữa ưu nhã, tựa như một quý công tử của Quý Chiêu, đôi lông mi dài tựa như lông vũ, đang phủ bóng bên dưới mí mắt, đẹp tới mức không giống người bình thường.
Lúc ăn cơm, Quý Chiêu vô cùng nghiêm túc, rất yên tĩnh, cũng không trao đổi gì với người khác, nhưng chỉ cần Triệu Hướng Vãn lên tiếng nói chuyện, anh đều sẽ dừng động tác đang làm dở, lắng nghe lời cô nói. Sau khi xác nhận vấn đề mà cô đang nói tới không liên quan tới mình, lúc này anh mới tiếp tục ăn cơm.
Càng nhìn , Mai Thanh Khê càng cảm thấy bụng mình trướng lên khó chịu.
[Đẹp trai thì sao chứ? Đẹp trai thì có thể làm ra cơm ăn sao? Ngay cả một câu anh ta cũng không nói được, y hệt như một người câm vậy, nếu phải sống cùng một người thế này cả đời, chẳng phải Hướng Vãn sẽ thấy rất mệt mỏi sao?]
[Người mắc chứng tự kỷ có thể đến cục cảnh sát thành phố làm việc sao? Chẳng lẽ cảnh sát không có yêu cầu kiểm tra sức khoẻ sao? Cục cảnh sát thành phố đúng là không hạn chế nhân tài nhỉ, cho dù bây giờ trông anh ta chẳng khác gì người bình thường thì sao chứ? Cuối cùng vẫn không phải người bình thường!]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play