---

“Được rồi, vậy tôi về giường đây.”

Úc Tưu đứng dậy, rời khỏi chỗ mà Lục Tư Hoài và Tạ Hành Chu vừa nhường ra.

Lục Tư Hoài giơ đèn pin soi vào thang để cậu dễ nhìn thấy. Úc Tưu cẩn thận đặt chân lên từng bậc, chậm rãi trèo lên.

Ba người phía dưới đều sẵn sàng đỡ nếu cậu rơi xuống, nhưng từng bước chân của Úc Tưu lại rất vững vàng, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ trượt ngã.

Thấy vậy, ba người chỉ im lặng rụt tay về, rồi trở lại giường mình.

Úc Tưu nằm xuống, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đen trước mặt, nơi hiển thị số lượng người chơi còn lại. Từ lúc cậu quay về, con số đó không hề thay đổi, chắc là vì đoạn "quỷ gõ cửa" đã kết thúc.

Vết bỏng cùng vết cắt ở cổ tay... và bị giết. Thế nên vết cắt cổ tay có thể tạm thời bỏ qua, nhưng nguyên nhân chết là do bị thiêu hay vì lý do nào khác thì vẫn chưa rõ.

Có lẽ ngày mai sẽ đến đoạn có thể tự do hoạt động. Khi đó phải tìm cơ hội vào căn phòng mà con quỷ kia đã nói.

Úc Tưu nhìn danh sách người đang theo dõi phòng livestream của mình, số lượng vẫn không hề giảm.

Cậu cứ nghĩ khuya thế này mọi người đã rời đi hết rồi, vì trong kênh còn rất nhiều phó bản, rất nhiều người chơi. Không ngờ vẫn có người nán lại xem lâu như vậy.

Cậu hơi thấp thỏm mở phần bình luận lên.

— Tưu Tưu vẫn chưa ngủ sao?

— Tội nghiệp Tưu Tưu, bị con quỷ bên ngoài dọa sợ rồi.

— Không ai thấy Tưu Tưu dũng cảm lắm à? Nếu là tôi bị lôi ra ngoài như vậy, chắc chắn đã khóc thét rồi!

— Dù sợ đến phát khóc nhưng Tưu Tưu vẫn cố gắng hỏi ra manh mối.

— Nhát gan nhưng vẫn dũng cảm, đúng là Tưu Tưu của chúng ta!

— Không ai thắc mắc tại sao cậu ta vào được phó bản cấp cao à?

— Đúng vậy, trước giờ tôi chưa từng thấy tài khoản này xuất hiện.

— Ở chung với ba người bạn cùng phòng toàn cao thủ, ai biết cậu ta đã dùng thủ đoạn mờ ám gì chứ.

— Chỉ giỏi khóc lóc như con gái.

— Người ở trên, tôi nhịn nãy giờ rồi đấy. Con gái thì sao mà hay khóc? Con trai thì không được phép khóc chắc?

— Đúng là hết nói nổi, nhìn người khác giỏi hơn mình là lại ghen ghét. Không thích thì đi chỗ khác xem, chẳng ai ép các người phải ở đây.

Ánh mắt Úc Tưu dừng lại hai giây trên dòng bình luận chê cậu hay khóc. Trước đây cũng từng có người vô tình vào phòng livestream của cậu rồi để lại thắc mắc như thế.

Họ luôn cho rằng việc hay khóc là điều đáng xấu hổ.

Nhưng với Úc Tưu, đây là cách để cậu tự bảo vệ mình.

Thể hiện sự yếu đuối không có gì đáng xấu hổ cả. Khiến người khác thêm phiền toái mới là điều không nên.

— Úc Tưu: Mọi người đừng cãi nhau, không thích thì cứ rời đi, không cần xem nữa.

Nhưng lời cậu nói chẳng có tác dụng gì, cuộc tranh cãi trong phòng livestream vẫn tiếp diễn, cả những người đứng ra bênh vực cậu cũng không dừng lại.

Cuối cùng, Úc Tưu chỉ nói một câu "Cảm ơn mọi người" rồi tắt phần bình luận đi.

Vốn dĩ cậu đã khó ngủ, bây giờ đọc bình luận xong lại càng trằn trọc hơn.

Úc Tưu khẽ cười khổ.

Những người không hiểu cậu, lúc nào cũng nghĩ rằng chỉ cần nhìn một đoạn ngắn là đủ để đánh giá toàn bộ con người cậu.

Nhưng cũng chẳng sao cả.

Con người sống là để làm hài lòng bản thân, chứ không phải để làm vừa lòng những kẻ ghét mình. Dù có làm gì, trong mắt họ cậu vẫn luôn sai.

Úc Tưu kéo chăn quấn chặt người. Trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

---

Khi tỉnh lại, trời đã sáng hẳn.

Cả phòng tràn ngập mùi mì gói.

Bụng Úc Tưu hơi đói, cậu dụi mắt rồi ngồi dậy.

Quay đầu nhìn sang, thấy ba người bạn cùng phòng đang quây quanh chiếc bàn, vừa trộn mì vừa ăn.

Thấy cậu tỉnh, Tạ Hành Chu vui vẻ nói: “Tưu Tưu dậy rồi à? Xuống đây ăn đi.”

Úc Tưu ngoan ngoãn gật đầu, nhảy xuống giường.

Chén mì còn nóng hổi, cậu cầm lên sưởi ấm tay.

Liếc nhìn con số trên tường, cậu nhận ra sau khi mình ngủ, lại có thêm người chết.

Chắc là do nội chiến.

Úc Tưu len lén quan sát ba người đang ngồi cạnh mình. Bọn họ chắc không đánh nhau đâu nhỉ? Dù sao cũng chẳng có mâu thuẫn gì, mà ai cũng là cao thủ, chẳng cần vì chuyện nhỏ mà động tay động chân.

Cậu ăn một miếng mì, uống thêm chút nước, rồi đặt chén xuống.

Ngay lập tức, ba cặp mắt đồng loạt nhìn sang.

"Ăn no rồi hả?" Bùi Hành hỏi.

"Ừm." Úc Tưu ngoan ngoãn gật đầu.

Vừa dứt lời, cậu đã thấy Bùi Hành thản nhiên cầm lấy chén mì còn dở của mình.

“Đừng lãng phí.”

Úc Tưu ngây người nhìn đối phương ăn hết phần mì còn lại một cách nhanh chóng, sau đó đứng dậy như thể chưa có gì xảy ra.

Tạ Hành Chu liếc nhìn, môi khẽ nhếch lên. Kiểu quan tâm vụng về này, chắc chỉ có người như Bùi Hành mới làm được.

Mà Úc Tưu có vẻ còn chậm hiểu hơn cả Bùi Hành, chẳng nhận ra hàm ý gì trong hành động đó.

Sau khi ăn xong, Úc Tưu dọn dẹp rồi đem rác bỏ vào thùng.

Trong game này, chỉ cần vứt rác vào thùng thì nó sẽ tự động biến mất, rất tiện lợi.

Cậu mở giao diện NPC xem nhiệm vụ tiếp theo. Đến trưa 12 giờ mới công bố, mà giờ mới chỉ 10 giờ, nên cậu chẳng vội.

Úc Tưu cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Vặn nước ấm đến mức tối đa nhưng vẫn lạnh.

Cậu cắn môi, do dự một chút rồi vẫn quyết định tắm nhanh. Sau đó, cậu lau khô người, thay bộ quần áo sạch sẽ.

Vẫn là quần đùi, chiều dài vẫn trên đầu gối.

Rõ ràng đồng đội cậu đều mặc quần dài, ngay cả những người chơi khác mà cậu gặp hôm qua cũng mặc quần dài, nhưng riêng cậu lại khác.

Chẳng lẽ đây là cách phó bản đánh dấu NPC đặc biệt?

Úc Tưu giặt sạch quần áo dơ, phơi lên. Vì nước quá lạnh, tay cậu đỏ bừng.

Vừa định ra khỏi phòng tắm, cậu bỗng cảm thấy một luồng hơi lạnh phía sau.

Cả người cứng đờ.

Một cánh tay lạnh buốt siết chặt eo cậu, kéo cậu trở lại.

“Bị dọa rồi à? Là tôi đây.”

Úc Tưu thả lỏng hơn một chút.

Là quỷ hồn.

Không quá sợ hãi, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng.

“Anh đến đây làm gì?”

Đôi mắt Úc Tưu ánh lên tia nước, giọng nói khẽ hỏi.

“Đưa đề cho cậu.”

“Lát nữa ra ngoài nếu có đánh nhau, cậu nhớ bảo đồng đội bảo vệ mình cho tốt. Sau khi trận chiến kết thúc, tôi sẽ cho các cậu xem một số video liên quan đến manh mối. Xem xong video, tôi sẽ thông báo về việc trở lại ký túc xá.”

“Lúc đó có thể lợi dụng sơ hở, mà việc quay lại ký túc xá cũng chưa chắc đã là phòng của mình.”

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh." Giọng nói của Úc Tưu mang theo sự chân thành.

Quỷ hồn bật cười trầm thấp, rồi buông cậu ra.

“Chúc cậu may mắn, người chơi thú vị.”

Úc Tưu bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy trong phòng ba người kia vẫn đang làm việc riêng của họ.

Khi cậu nghĩ rằng lần này có thể lặng lẽ lên giường nghỉ ngơi mà không ai chú ý, thì lúc đi ngang qua giường Bùi Hành, một bàn tay ấm áp đột nhiên vươn ra, nắm lấy cổ tay cậu.

“Đi đâu vậy?”

“Đi tắm.”

Bùi Hành đột ngột kéo mạnh, khiến Úc Tưu mất thăng bằng, ngã ngồi xuống giường hắn.

Cậu định đứng dậy, nhưng Bùi Hành lại bất ngờ nghiêng người tới gần, ghé sát vào người cậu rồi khẽ ngửi.

“Thơm quá, dùng loại sữa tắm gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play