Đặng Càn cúi đầu nói: “Huynh đệ chúng ta áo cơm không đủ, hôm nay mới ra ngoài làm ăn. Nếu sớm biết là đồ của vua Dịch Châu, dù có mười cái gan, tiểu nhân cũng không dám đến đây động tay.”
Gã vẫy tay với đám đàn em, bọn chúng đặt những rương hòm đã lấy xuống, không thiếu một cái. Đặng Càn nghĩ ngợi rồi lấy vàng bạc mang theo, đặt lên tấm vải da trên mặt đất: “Xem như chút lòng thành, mời các vị huynh đệ uống trà.”
Người Đỗ gia không ngờ rằng sau khi gặp sơn phỉ, bọn chúng không những không lấy một xu mà còn trả lại đồ.
Trương phu nhân thấy bọn chúng sắp rút lui, bỗng mỉm cười: “Đặng tiên sinh vừa thấy Hàn Sơn lệnh đã đi, quả nhiên hiểu rõ quy tắc giang hồ.”
Giọng bà rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang ý lạnh lùng.
Đặng Càn nghe vậy, động tác cứng đờ.
Ông lão họ Hồ nghe Trương phu nhân nói, đoán bà ám chỉ Đặng Càn đã thất lễ nên phải để lại chút gì đó. Ông rất lo lắng sợ đối phương liều mạng, nhưng nếu họ thực sự được vua Dịch Châu che chở thì thái độ này cũng hợp lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play