“Ai thèm chào hỏi gì chị chứ!”
Diệp Mẫn nổi giận.
Khỉ thật chứ! Cái chị gái này dám khiêu khích mình. Quả nhiên, cảm giác động lòng ban nãy của mình là ảo giác thôi!
“Chúng ta đi chơi bóng đi, sân bóng của các em ở đâu?”
Cố Ninh có vẻ không quan tâm những gì Diệp Mẫn nói mà quay lại khoác tay Cao Từ một cách thân mật, cười giòn nói với cậu.
“Hả? Sân bóng ạ? Ở đây.”
Cao Từ nhìn Cố Ninh kéo tay mình, mặt đỏ lựng, hơi ngại ngùng chỉ một hướng.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Cố Ninh nói rồi kéo Cao Từ về phía sân bóng.
[Con mẹ nó luôn, chị Ninh định làm gì đấy?]
[Má! Đừng nói chị Ninh khoái thằng nhóc miệng còn hôi sữa này nha?]
[Không phải đâu nhỉ...]
[Thằng nhóc đó đỏ cả mặt rồi! Qué!]
[Chị Ninh, đừng mà! Nếu chị mà thích cái thằng nhóc trắng sữa đó là em sẽ từ fan chuyển thành anti đó, huhu!]
[Các người quá thiếu lý trí rồi, chắc chắn chị Ninh làm vậy có lý của chị ấy, chúng ta cứ xem tiếp là biết thôi.]
...
Diệp Mẫn nhìn Cố Ninh và Cao Từ sóng vai đi đến sân bóng, mắt sắp phụt lửa tới nơi.
Hai cô bạn thân thấy thế cũng không dám nói năng gì, sợ cơn giận của cô bạn cháy qua người mình.
“Đi thôi! Hôm nay mình phải dạy dỗ cái bà chị này! Giật bồ thì thôi đi, còn dám khiêu khích mình!”
Diệp Mẫn quyết tâm, hôm nay phải dạy dỗ chị gái kia một bài, phải để chị ta nhục mặt làm trò cười thiên hạ, nếu không thì cô nàng cũng có lỗi với cái danh nữ tướng trong trường của mình.
Vừa vào sân bóng, Cố Ninh đã nhìn quanh. Vì là cuối tuần nên có rất nhiều sinh viên không phải đi học, vậy nên người trong sân bóng cũng không bao nhiêu, lác đác có mấy cậu trai mặc đồng phục chơi bóng.
Cố Ninh buông Cao Từ ra, ngồi một bên quan sát.
Cao Từ cũng thuận thế ngồi xuống cạnh cô, mặt hơi đỏ lên, cẩn thận đánh giá Cố Ninh một lượt rồi khẽ hỏi:
“Chị Ninh, chị định làm gì tiếp theo?”
“Đương nhiên là dụ con mồi cắn câu rồi.”
“Cậu nghĩ xem tại sao ban nãy tôi lại nhận mình là bạn gái cậu chứ? Đương nhiên là muốn mượn cô bồ cũ của cậu để kích thích thằng nhóc Miêu Cương kia rồi.”
Cố Ninh nói xong tự dưng cảm thấy miệng hơi khô khô chan chát, cô muốn ăn kẹo.
“À, vậy ạ?”
Cao Từ nghe Cố Ninh giải thích xong thì chẳng hiểu sao thấy hơi trống rỗng.
Mà kênh chat stream đã vui bùng nổ luôn rồi.
[Tôi bảo mà, chị Ninh làm gì mà thích thằng nhóc đó được.]
[Hu hu hu, may là chị Ninh của tôi vẫn kiên trì với sự độc thân hoàng kim.]
[Thật ra tôi thấy cậu nhóc đó với bạn gái cũ khá xứng đôi, cứ như cún sữa với chị đại ấy.]
[Tôi cũng thấy thế, chuẩn rồi, gì cũng được, đừng dây vào chị Ninh là được.]
“Trường cậu có cửa hàng tiện lợi không? Tôi muốn ăn kẹo.]
Cố Ninh liếm bờ môi khô chát, cảm thấy thèm kẹo vô cùng. Biết vậy cầm một ít theo rồi.
“Vậy tôi đi mua cho chị nhé?”
“Cảm ơn.”
Cố Ninh khách sáo nói cảm ơn.
Cao Từ đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi đến cửa thì đụng phải Diệp Mẫn vừa vào.
“Mẫn Mẫn...”
Cao Từ nhìn cô gái đang phừng phừng khí thế một cách đầy phức tạp, gọi tên cô theo thói quen.
“Ha ha, anh cứ chống mắt lên xem tôi đánh bại cô bạn gái nhỏ của anh đi nhé, nếu cô ta có khóc cũng đừng trách tôi ra tay quá nặng.”
Diệp Mẫn trừng Cao Từ, trong mắt đầy vẻ không cam tâm.
Cao Từ nhếch miệng không nói gì. Cậu biết chuyện khi trước là do cậu sai, nhưng bây giờ cậu còn chưa giải quyết triệt để cái thằng Miêu Cương biến thái kia, cậu thật sự không có mặt mũi nào giải thích cho Diệp Mẫn chuyện này.
Cao Từ thở dài, rời khỏi sân đi mua kẹo cho Cố Ninh.
Còn Cố Ninh vốn có vóc dáng thanh lệ thoát tục, xinh đẹp tuyệt trần, chẳng mấy đã khiến mấy cậu trai đang chơi bóng phải nhìn sang.
“Uầy, cô gái bên kia trông xinh thế, học khoa nào nhỉ?”
“Không biết luôn, các cậu có ai dám xin inform không?”
“Tôi cũng không dám, ban nãy tôi thấy cô ấy đi với con trai, chắc là bạn trai người ta.”
“Đúng rồi đó, người ta đẹp thế thì sao chưa có bạn trai được.”
Ngay khi các nam sinh dừng đánh bóng, châu đầu thảo luận, Diệp Mẫn giận đùng đùng đi về phía Cố Ninh.
Sau đó vênh váo đứng trước mặt cô, chỉ thẳng mặt, lớn tiếng tuyên chiến.
“Tôi muốn khiêu chiến chị!”
Giọng Diệp Mẫn vang vọng sân bóng. Tất cảm mọi người đều quay sang, nhìn Cố Ninh và Diệp Mẫn.
Cố Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ngón tay Diệp Mẫn đang chỉ mình, môi đỏ khẽ mở.
“Được thôi, vừa hay tôi cũng đang chán, vậy thì chơi. Nhưng tôi chơi không giỏi lắm, nương tay nhé.”
Diệp Mẫn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi xuống giữa sân bóng, nói với mấy cậu trai đang chơi bóng kia:
“Đánh một trận có cả nam cả nữ.”
“Tôi và cô gái bên kia mỗi người một đội, các cậu có bốn người, chia làm đôi, hai người theo tôi, hai người theo cô ta.”
Mấy cậu trai kia đều biết Diệp Mẫn, họ đều rất phục cô gái này nên không từ chối trận đấu, đều vui vẻ đồng ý.
Cố Ninh lấy cọng thun từ trong túi ra, thoăn thoắt buộc tóc lại, vừa đi đến chỗ Diệp Mẫn vừa cột.
Đến khi đến chỗ Diệp Mẫn, Cố Ninh đã buộc xong kiểu đuôi ngựa cao.
Nếu Cố Ninh xõa tóc là một cô gái đẹp tĩnh lặng thì khi cột tóc lên, cô trở thành một thiếu nữ thanh xuân phơi phới.
“Tôi cùng đợi với ai?”
Cố Ninh lễ phép gật đầu với các nam sinh rồi nhíu mày nhìn Diệp Mẫn.
“Họ chung đội tôi, còn hai người kia chung đội chị.”
Diệp Mẫn nhìn Cố Ninh buộc tóc lên có vẻ xinh đẹp hơn thì càng ghen ghét. Cô thầm quyết tâm lát nữa sẽ không nương tay.
“Hello chị gái, chúng ta cùng team, mặc dù chúng tôi không giỏi hơn hai tên team kia nhưng cũng không quá kém. Chúng ta cùng cố lên nhé.”
Hai người kia cao chừng mét tám, tính cách cũng rất hoạt bát.
“Ừm, cùng cố lên nhé.”
Cố Ninh gật đầu, cũng không tập trung vào đây mà để ý cổng sân bóng.
Cô nghĩ thầm sao Cao Từ đi mua kẹo mãi chưa về.
Cố Ninh hơi bất an, lẳng lặng tính một quẻ. Tính xong, cô hiểu ngay.
Ồ hô, trò hay sắp bắt đầu rồi.
Translator: Để đền bù, mình sẽ set các chương miễn phí có pass, mọi người vui lòng đọc kỹ nội dung để nhập pass, cảm ơn mọi người.