[Mọi người có thấy Thiếu niên xinh trai nhìn chị Ninh hơi ngại không? Đừng nói cậu ta thích chị Ninh nha!]
[Chị Ninh đúng đẹp luôn, là cô gái xinh đẹp và đặc biệt nhất mà tôi từng gặp.]
[Nhưng Thiếu niên xinh trai này thích bạn cùng phòng của cậu ta mà?]
[Có khi do chị Ninh hút quá đó.]
“Cậu nhìn tôi chằm chằm thế làm gì? Nay cậu không đi học à?”
Cố Ninh cũng nhận ra cái nhìn của cậu trai nhưng cô không buồn để ý.
“Hôm nay là cuối tuần, trường nghỉ.”
Cậu trai giải thích.
“Chị Ninh này, tôi tên là Cao Từ, chị gọi tôi là Tiểu Từ được rồi.”
Cao Từ do dự một chút rồi tự giới thiệu qua, dù sao nghe Cố Ninh gọi nickname hoài cũng hơi kỳ.
“Ừ, cậu đưa tôi đến trường đi.”
Cố Ninh vào thẳng vấn đề. Làm xong đơn hàng này cô còn phải làm đơn khác nữa, có điên mới không lo chạy chọt kiếm tiền.
“Vâng.”
Cao Từ gọi xe, đưa Cố Ninh đến trường mình.
“Bạn cùng phòng mà cậu thích đang ở đâu?”
Đến trường, Cao Từ tranh thủ lúc bác bảo vệ đang lơ là để đưa Cố Ninh vào.
Vào trong, Cố Ninh tò mò đánh giá kiến trúc sân trường, trước mắt là quang cảnh trường học này khiến cô khá thoải mái.
“Mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng cậu ta vẫn đến làm thí nghiệm, cuối tuần thường hay ngâm mình trong phòng thí nghiệm của trường.”
Cao Từ nghĩ ngợi rồi đáp.
“Đã thế thì đợi cậu ta chủ động tìm đến rồi tính. Tôi hơi đói bụng, nhà ăn trường cậu ở đâu?”
Cố Ninh phát hiện ăn bánh mì không no lắm nên bụng cô lại đánh trống.
“Vậy đi thôi, tôi mời chị ăn.”
Cao Từ nghe vậy thì nở nụ cười xán lạn, kéo tay Cố Ninh đưa cô đến nhà ăn.
Vừa đến nhà ăn, Cố Ninh đã bị hấp dẫn bởi mùi đồ ăn.
Cô nuốt nước bọt đánh ực, nhìn những gian hàng đồ ăn riêng rẽ, muốn ăn gì thì chọn, loại nào cũng có. Khi cô còn đang không biết nên chọn gì thì nghe Cao Từ đề xuất.
“Chị Ninh, có hàng lẩu bún gạo mới mở đấy, ngon lắm, chị ăn thử đi.”
“Vậy ăn món đó.”
Cao Từ nghe vậy thì chạy đến chỗ chọn món.
“Chị Ninh, chị ăn cay không?”
“Cay.”
Cố Ninh thấy Cao Từ đi chọn món thì tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, xem bình luận trực tiếp.
[Aiz, lại được thấy trường đại học, hơi bị hoài niệm hồi còn trốn học ở lỳ ký túc chơi game.]
[Nói đúng còn nói to, tiếc là giờ ra xã hội rồi, trừ công việc thì cũng chỉ có công việc thôi, aiz.]
[Hồi đó đồ ăn ở căn tin trường tôi dở chết đi được, lại còn đắt như ăn cướp ấy.]
[Không biết căn tin trường này thế nào.]
“Đợi lát nữa tôi nếm thử giúp mọi người là được rồi.”
Cố Ninh nhìn Cao Từ bưng hai suất ăn tới mà nuốt nước miếng.
“Chị Ninh, đây là phần cay của chị.”
Cao Từ đẩy phần lẩu bún cay qua cho Cố Ninh rồi ngồi xuống đối diện cô.
“Bao nhiêu, tôi chuyển WeChat trả cậu.”
Cố Ninh nhìn nồi lẩu bún gạo đang bốc hơi nóng, nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên, huơ huơ trước mặt Cao Từ.
“Không cần đâu chị Ninh, có phần bún gạo thôi, bao nhiêu tiền đâu mà. Xem như tôi mời chị nhé.”
Cao Từ đâu muốn thu tiền bát bún gạo này của Cố Ninh, cậu lắc đầu, khoát tay từ chối.
Cố Ninh cũng không khách sáo với cậu ta nữa, thấy cậu ta không đòi thì cô bắt đầu ăn.
[Tôi thấy đói quá, làm sao đây...]
[Tôi cũng vậy, tôi cũng muốn ra ngoài ăn gì đó! Tôi chịu hết nổi rồi!]
[Chị Ninh đáng ghét, ăn ngon quá đi, tôi còn chưa ăn sáng nữa, huhuhu!]
Cố Ninh chuyên tâm ăn bún, không để ý đến cơn đói tràn lan phần bình luận.
Cao Từ thấy cô ăn ngon lành còn tốt bụng hỏi:
“Chị Ninh, chị thấy cay không? Chị có muốn uống trà sữa không?”
“Trà sữa hả? Được đó, cho tôi một cốc nhiều đá.”
Cố Ninh ngẩng đầu, lễ phép nói tiếng cảm ơn với Cao Từ.
Cao Từ cười híp mắt nhìn Cố Ninh rồi đứng dậy đi mua trà sữa.
Đúng lúc này có ba cô gái trông thấy Cao Từ đang xấp hàng mua trà sữa. Sau khi thấy cậu, cô gái ở giữa khá bất ngờ.
Hai người bạn bên cạnh cũng biết mối quan hệ giữa Cao Từ và cô gái ở giữa nên chọc cô nàng, nói:
“Mẫn Mẫn, đó chẳng phải là bồ cũ của cậu sao?”
“Đúng òi đúng òi, cậu có muốn gọi một tiếng không?”
Diệp Mẫn nhìn Cao Từ. Cậu ấy vấn đẹp trai ngời ngời như vậy.
Má! Anh ta đá mình, khùng mới đi theo sau đít anh ta!
“Mình không đi. Hừ, bà đây xinh xắn, ngon cơm thế này, anh ta lại dám đá mình trước mặt bao nhiêu người, kiếp này mình với anh ta hết duyên rồi!”
Diệp Mẫn nhớ đến cảnh Cao Từ đá mình là lại tức đến nghiến răng.
“Vậy thì chúng ta có nên ăn ở đây không?”
“Hay đổi qua căn tin khác, không thì ra ngoài ăn?”
Hai cô bạn cùng phòng nhìn cặp mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta của Diệp Mẫn thì hơi sợ, hỏi.
“Mắc gì? Tại sao mình không được ăn ở đây chứ?”
“Mình không chỉ ăn ở đây mà còn phải ăn ngay trước mặt anh ta kìa!”
Diệp Mẫn hung hằng trừng mắt nhìn Cao Từ đang mua trà sữa ở xa xa, quay đi chọn món.
Chẳng lâu sau, Cao Từ đã mang hai cốc trà sữa về chỗ.
Cố Ninh còn đang chuyên tâm gắp bún. Cô ăn hơi chậm vì thích thưởng thức món ngon, chứ không phải kiểu lấp đầy bụng là được.
“Chị Ninh, trà sữa lạnh của chị này.”
Cố Ninh đón cốc trà sữa lạnh từ tay Cao Từ, gật đầu cảm ơn cậu ta.
“Cảm ơn, trà sữa thạch nho à? Sao cậu biết tôi thích vị nho?”
Cố Ninh nhìn nhãn trên cốc trà sữa, hơi bất ngờ.
“Ha ha, ban nãy livestream hình như chị thích ăn kẹo nho hơn, nên tôi đoán vậy rồi mua vị nho.”
Cao Từ ngượng ngùng gãi gáy, hơi thẹn.
“Tinh tế đấy.”
Cố Ninh khen một câu không mặn không nhạt. Sau khi ăn hết miếng bún đang nhai dở, cô hút một hơi trà sữa lạnh, cảm thấy siêu đã.
“Bộp!”
Chợt, sau lưng Cao Từ truyền đến tiếng vỗ bàn ầm vang, khiến Cố Ninh và Cao Từ giật nảy mình. Họ cùng dời mắt sang phía đó.
Khi Cao Từ quay lại thấy khuôn mặt hết sức quen thuộc thì trợn tròn mắt.
“Mẫn Mẫn hả? Sao em lại ở đây?”
Cố Ninh ăn hết bún rồi ôm cốc trà sữa tựa vào ghế, vừa tận hưởng hương vị trà sữa vừa thích thú nhìn Cao Từ và Diệp Mẫn.
“Hừ ╯^╰! Tôi đến nhà ăn làm gì á? Đương nhiên là để ăn rồi!”
“Ồ, không ngờ cậu chủ Cao mới đó đã tìm được niềm vui mới rồi sao?”
Diệp Mẫn hừ lạnh một tiếng, vờ ra vẻ “ai cần anh lo”, nhưng mắt chốc chốc lại nhìn sang Cố Ninh.
Mẹ ơi! Chị gái này đẹp dữ thần!
Cô nàng không thể không thừa nhận là mình ghen, chị gái này đẹp hơn hoa khôi như cô chẳng biết bao nhiêu lần!
Cái tên Cao Từ đần độn này tìm được bạn gái cực phẩm như thế này hồi nào vậy chứ?