Trấn Nam tiên thành.

Hậu viện phủ thành chủ.

Một tỳ nữ mặc thanh y, bước đi nhẹ nhàng nhanh chóng tiến vào nội viện.

Trong hậu viện, một nữ tử áo trắng đang ngồi dưới một cây quế, khẽ gảy dây

đàn, chỉ có điều, tiếng đàn của nàng giai điệu bâng khuâng, có thể thấy được

tâm tư của người đàn căn bản không ở trên đàn cổ.

- Thiếu tông chủ.

Tỳ nữ áo xanh đi đến bên cạnh Trì Dao, nhỏ giọng gọi.

Trì Dao cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi:

- .... Đi chưa?

Tỳ nữ áo xanh gật đầu:

- Ừm, đi rồi.

Tranh!

Dây đàn đột nhiên đứt, Trì Dao lại không hề cảm thấy gì.

Một lúc lâu sau.

Trì Dao mới chậm rãi đứng lên, nàng nhìn phương hướng Trần Đạo Huyền

rời đi, trong lòng rốt cục hạ quyết tâm.

- Ta nghĩ rồi, ta sẽ đi Lưỡng Giới Uyên!

- Thiếu tông chủ

Sắc mặt tỳ nữ áo xanh đột nhiên trở nên trắng bệch, nàng không rõ, vì sao

thiếu tông chủ lại sinh ra loại ý nghĩ hoang đường này.

Lưỡng Giới Uyên đối với tu sĩ Phượng Vẫn giới mà nói, vẫn luôn là từ cấm

kỵ.

Rất ít tu sĩ Phượng Vẫn giới dám chủ động đi tới Lưỡng Giới Uyên.

Nếu không phải Thiên Tôn thành buộc Phượng Vẫn giới thế lực tu hành nhất

lưu trở lên hàng năm phải phái đủ tu sĩ đi tới Lưỡng Giới Uyên trấn thủ, thì sẽ

không ai muốn đi đến nơi đó.

Trong mắt tu sĩ cao giai Phượng Vẫn giới, Lưỡng Giới Uyên tuy rằng có một

ít cơ duyên, nhưng so với những cơ duyên mờ ảo này, nguy hiểm của Lưỡng

Giới Uyên lớn hơn nhiều.

So với đại chiến bộc phát ở Lưỡng Giới Uyên, chiến tranh giữa các tông

môn Phượng Vẫn giới nhiều lắm chỉ có thể xem như trò đùa trẻ con.

Nói về chiến tranh giữa Càn Nguyên Kiếm Tông và Huyền Thanh Đạo

Minh, đã xem như là trận chiến kịch liệt nhất trong các thế lực tông môn

ẫ ấ

Phượng Vẫn giới tranh đấu.

Nhưng cuộc chiến tranh này, từ đầu đến cuối mới chết mấy tu sĩ Nguyên

Anh.

Căn cứ vào thống kê của Càn Nguyên Kiếm Tông, hai tông trải qua mấy

trăm năm, Nguyên Anh chân quân chết trận cộng lại cũng chỉ có mấy chục vị,

còn chưa tới một trăm vị.

Nói chung, miễn là tu sĩ của một bên sẵn sàng đầu hàng, bên kia sẽ chọn

chấp nhận, chứ không phải là đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng Nguyên Anh chân quân của hai tông nếu đặt ở chiến trường vực

ngoại Lưỡng Giới Uyên, phỏng chừng không đủ tiêu hao cho một hồi công

phòng chiến với quy mô nhỏ. Lưỡng Giới Uyên, mới là chiến trường xay thịt

chân chính của tu sĩ cao giai.

Trong Phượng Vẫn giới, tu sĩ cao giai có được quyền thế, địa vị, trên chiến

trường vực ngoại Lưỡng Giới Uyên bất quá chỉ là một loại tài nguyên tiêu hao

mà thôi.

Loại tình huống này, thử hỏi có mấy tu sĩ cao giai Phượng Vẫn giới dám đi

tới Lưỡng Giới Uyên.

Ngoại trừ con cháu thế lực đỉnh cấp bắt nguồn từ Lưỡng Giới Uyên, rất ít tu

sĩ Phượng Vẫn giới nguyện ý chủ động trấn thủ Lưỡng Giới Uyên. Về phần loại

tu sĩ Kim Đan như Trì Dao, nguyện ý đi tới Lưỡng Giới Uyên, càng là hiếm

thấy đến cực điểm.

Tu sĩ Kim Đan, ở trong Phượng Vẫn giới, miễn cưỡng có thể gọi là tu sĩ cao

giai, nhưng ở chiến trường vực ngoại Lưỡng Giới Uyên, chỉ có thể được xưng là

bia đỡ đạn. Đối mặt với đại quân giới yêu vô cùng vô tận, tu sĩ Kim Đan bình

thường dù chỉ là sóng biển cũng không lật được.

Trong viện.

Trì Dao nhìn tỳ nữ bên người nàng, lại nhìn phương hướng Càn Nguyên

Kiếm Tông, khuôn mặt tươi đẹp thê lương nói:

- Nơi này đã không còn gì đáng để ta lưu luyến, còn không bằng vì mảnh đất

sinh ta nuôi ta, tận một phần sức lực cuối cùng của ta. Tiểu Lam, ta đã suy nghĩ

rõ ràng, không cần phải khuyên ta nữa.

Nhìn biểu tình dứt khoát của Trì Dao, vị tỳ nữ áo xanh tên Tiểu Lam há

miệng, chung quy không nói được điều gì.

Rời khỏi Trấn Nam tiên thành.

Trần Đạo Huyền một đường hướng đông, không ngừng thi triển thuật thuấn

di hướng về phía Thiên Diễn tông.

Sau khi đột phá Nguyên Anh kỳ, thần thức của Trần Đạo Huyền bao phủ

phạm vi lại phát sinh lột xác, từ nguyên bản hơn hai ngàn ba trăm dặm, tăng vọt

gần mười lần, đạt tới hơn hai vạn dặm.

Cường độ thần thức như này dĩ nhiên đã vượt qua tu sĩ bình thường vừa mới

đột phá Nguyên Anh kỳ rồi.

ầ ề ế ế ắ ầ

Trần Đạo Huyền biết, đây là kết quả của việc hắn tu luyện Thần Hải Thiên.

Nếu không phải thời gian hắn tu luyện Thần Hải Thiên còn ngắn, cường độ

thần thức hiện tại của hắn chỉ sợ còn có thể so sánh với Nguyên Thần đạo quân

bình thường.

Dọc theo đường đi, Trần Đạo Huyền ngoại trừ điên cuồng chạy.

Tâm tình cũng có chút nặng nề.

Trì Dao và Phi Thần Tuyết mâu thuẫn, Trần Đạo Huyền mơ hồ đoán được

nguyên nhân.

Nhưng đối mặt với nghiệt duyên này, hắn với tư cách là đương sự, không

cách nào khuyên giải, càng không thể có lời hứa không thực tế nào đối với Trì

Dao. Đơn giản, hắn chọn trốn tránh, đối với cố nhân gần trong gang tấc tại Trấn

Nam tiên thành, lựa chọn không gặp.

Nhưng mặc dù những người đã đi, tội lỗi trong trái tim lại khó có thể đặt

xuống.

Tuy nói hắn cùng Phi Thần Tuyết thông gia, mục đích chủ yếu là vì Trần gia.

Nhưng hắn quả thật đã phụ Lạc Li, cũng phụ lòng Trì Dao từ trước tới nay

tình thâm sâu đối với hắn.

Mặc dù tình cảm của hắn đối với Trì Dao, không từng thực hiện bất kỳ lời

hứa nào, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể làm tổn thương đối

phương như vậy.

Có thể tưởng tượng, Trần Đạo Huyền và Phi Thần Tuyết thông gia, đả kích

Trì Dao lớn đến mức nào.

Sư tôn tôn kính nhất của mình, cướp đi nam nhân mà mình yêu nhất, loại đả

kích này, e rằng bất kỳ nữ tử nào trên thế gian đều không thể chấp nhận.

- Xin lỗi!

Trần Đạo Huyền nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó thân hình lại biến mất tại chỗ.

Thiên Diễn tông.

Là tông môn nhị lưu biên thùy Tiên Vân Châu, Thiên Diễn tông từ trước đến

nay vẫn luôn giao hảo với Càn Nguyên Kiếm Tông.

Mặc dù lần trước đột kích Huyền Thanh Đạo Minh, Thiên Diễn tông cũng

giống như hai đại tông môn khác, liều mạng kéo chân sau Càn Nguyên Kiếm

Tông, nhưng những hành vi này đều là âm thầm tiến hành.

Bề ngoài, song phương vẫn duy trì quan hệ tương đối thân thiện.

Bởi vậy, Trần Đạo Huyền vừa đặt chân vào tiên thành khổng lồ nhất - Thiên

Trận thành dưới môn núi Thiên Diễn tông, liền được tiếp đãi với quy cách cao

nhất.

Tông chủ Thiên Diễn tông tự mình suất lĩnh một đám trưởng lão Nguyên

Anh của Thiên Diễn tông, lăng không xếp hàng nghênh đón.

ố ế

Từ trên cao nhìn xuống, kiến trúc trong Thiên Trận thành tựa như một tòa

trận pháp bát quái khổng lồ, mà tòa trận pháp bát quái khổng lồ này lại có thể

chia thành một ngàn tòa trận pháp.

Vì vậy, tiên thành này còn được gọi là Thiên Trận thành.

Tuy nói Thiên Trận thành so với đại trận hộ sơn của Thiên Diễn tông, cùng

với đại trận hộ sơn của Càn Nguyên Kiếm Tông, có vẻ vô cùng đơn sơ.

Nhưng đối với tiên thành mà nói, đây đã là tòa tiên thành có được trận pháp

phòng ngự mạnh nhất mà Trần Đạo Huyền nhìn thấy rồi. Cho dù Trấn Nam tiên

thành trước đây để cho hắn ăn quả đắng, cũng so ra kém trận pháp phòng ngự

của Thiên Trận thành.

- Chu tông chủ lâu ngày không gặp!

Trên bầu trời Thiên Trận thành, độn quang của Trần Đạo Huyền dừng lại ở

vị trí cách tông chủ Thiên Diễn tông ước chừng trăm trượng, sau đó chắp tay

nói chào hỏi đối phương.

- Lần này, Trần mỗ trước tiên cảm tạ Chu tông chủ cho mượn đại trận.

Nhìn thấy Trần Đạo Huyền, vẻ thán phục trong mắt tông chủ Thiên Diễn

tông chợt lóe rồi biến mất.

Lúc này mới mấy năm, đối phương lại đột phá đến Nguyên Anh kỳ.

Giờ khắc này, vị Chu tông chủ của Thiên Diễn tông không khỏi nhớ tới lời

cảnh cáo lúc trước của Dịch Thiên Kỳ đối với tam đại tông môn bọn họ.

Cái này, mới là tâm họa lớn nhất của các tông.

Thật không may... Kẻ này khí đã thành!

Tông chủ Thiên Diễn tông thở dài trong lòng, nhưng trên mặt hắn lại không

lộ ra chút nào, ngược lại biểu hiện ra một bộ dáng nhiệt tình hiếu khách.

Lại phối hợp với hình tượng tiên phong đạo cốt của hắn, nhìn như bộ dáng

của một vị cao nhân đắc đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play