- Bồi tội?

Trần Đạo Huyền hứng thú nhìn Dương Cung Uyển:

- Linh Nhật Thành có tội gì sao?

Thấy thế, Dương Cung Uyển cười khổ:

- Trần Đạo Huyền đừng nói như vậy, Linh Nhật thành liên hợp với Chu gia,

cùng nhau chèn ép Quan Hải Tiên Thành, đích thật là Dương gia ta làm không

đúng....

Dương Cung uyển chuyển còn chưa nói hết, lại bị Trần Đạo Huyền giơ tay

cắt ngang:

- Những lời ngươi nói, đều là sự cạnh tranh giữa ba tòa tiên thành Quan Hải

Tiên thành, Linh Nhật thành và phủ Quảng An. Không vi phạm pháp lệnh của

Càn Nguyên Kiếm Tông, cũng không trái với đạo nghĩa giữa các đồng đạo của

Thương Châu, Dương gia ngươi sao lại có tội?

Nghe được những lời này, Dương Cung Uyển có chút khó có thể tin được,

nàng nghiêm túc nhìn Trần Đạo Huyền một cái, phát hiện hắn không giống như

chỉ nói qua loa.

Chẳng lẽ... Đây là suy nghĩ thực sự của hắn?

Không biết vì sao, nhìn ý cười nhàn nhạt trên mặt Trần Đạo Huyền, Dương

Cung Uyển đột nhiên toát ra ý niệm này trong đầu.

Thế nhưng, ở Tu Tiên giới nào có cách nói “chúng ta đang ở trong cạnh

tranh”, từ trước đến nay hoàn toàn là nắm đấm của người nào lớn thì người đó

có quyền nói chuyện, không phải sao?

Nghĩ đến đây, Dương Cung Uyển hơi choáng váng.

- Nếu Dương tiên tử là vì việc này mà đến, xin tiên tử yên tâm hồi tộc, Trần

gia ta tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà dùng thủ đoạn đối với Dương gia

ngươi, cho dù Quan Hải Tiên Thành có động tác, cũng chỉ nằm trong phạm vi

cạnh tranh chính đáng mà thôi.

Nghe vậy, Dương Cung Uyển không khỏi nắm chặt ngón tay trắng nõn.

Nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, tiến lên một bước nói:

- Trần đạo hữu rộng lượng như vậy, ngược lại là Dương gia ta lấy tâm tiểu

nhân đi so lòng quân tử.

Trần Đạo Huyền liên tục xua tay.

Dương Cung Uyển dừng một chút, tiếp tục nói:

- Đã như thế, Linh Nhật Thành ta muốn hợp tác với Quan Hải Tiên Thành,

không biết ý của Trần đạo hữu như thế nào?

Ồ ế ố ế

- Ồ? Không biết Dương tiên tử muốn hợp tác như thế nào?

Lập tức, Dương Cung Uyển kể lại toàn bộ điều kiện Dương Lâm Uyên nói.

Trần Đạo Huyền yên lặng nghe xong, trên mặt mang theo ý cười như có như

không:

- Điều kiện như thế, có hơi hà khắc với Dương gia hay không? Ta thấy cái

này không giống như hợp tác, mà lại giống như Dương gia phụ thuộc vào điều

khoản Trần gia của ta.

Thấy Trần Đạo Huyền nói thẳng thắn như thế, cho dù lấy tâm tính của

Dương Cung Uyển, cũng không khỏi cảm thấy phẫn uất.

Nhưng lần này Dương Cung Uyển trên đường đi đến đảo Song Hồ, thoáng

lưu ý một chút, liền phát hiện hơn mười tu sĩ Tử Phủ.

Hiển nhiên, thực lực Trần gia giống hệt như suy đoán của tổ phụ, thật sự sâu

không lường được.

Thương Châu hôm nay, gia tộc mạnh nhất không phải Chu gia, mà là Trần

gia ngay trước mặt nàng!

Đối mặt với tộc trưởng của đệ nhất gia tộc chân chính ở Thương Châu.

Dương Cung Uyển sao dám tức giận.

Cho dù trong lòng có bất mãn hơn nữa, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Trần Đạo Huyền cũng không thèm để ý tâm tình của Dương Cung Uyển, đối

với hắn, Dương gia nho nhỏ, hắn sớm đã không để vào mắt.

Hắn hiện tại trong mắt là Khương gia, Cơ gia và các gia tộc cấp bá chủ hùng

cứ nhất châu, về phần Dương gia thậm chí gia tộc Kim Đan tân tấn của Thương

Châu Chu gia, đều không còn được Trần Đạo Huyền để vào mắt.

Chỉ cần không phải tất cả tu sĩ của Thương Châu liên hợp lại đối địch với

Trần gia, Trần gia không sợ bất kỳ một gia tộc nào của Thương Châu.

Lấy thanh danh của Trần Đạo Huyền ở Thương Châu, chỉ cần Trần gia

không làm ra chuyện gì mà thiên nộ nhân oán với Thương Châu, căn bản sẽ

không gặp phải loại tình huống này.

Dương Cung Uyển bình phục tâm tình, ôn nhu nói:

- Nếu Trần đạo hữu nhất định phải cho rằng như vậy, cũng không phải là

không được...

Dương Cung Uyển còn chưa nói hết câu, Trần Đạo Huyền nói:

- Lời của Dương tiên tử, ta còn tưởng thật!

- Ah?

Trần Đạo Huyền nghiêm túc nói:

- Ta nói ta tưởng, Dương gia ngươi thật sự nguyện ý làm gia tộc phụ thuộc

Trần gia ta.

ắ ầ ầ ề

Hành động đánh rắn dập đầu này của Trần Đạo Huyền, làm cho Dương

Cung Uyển bất ngờ không kịp đề phòng, nàng muốn phản bác, nhưng lại sợ hãi

uy thế của Trần gia, nghẹn khuất cực kỳ.

Cuối cùng, Dương Cung Uyển thầm cắn răng ngà.

Thôi, Thương Châu này nếu không phải là Chu gia thì chính là Trần gia, dù

sao cuối cùng cũng phải chọn một bên đứng, không bằng hôm nay sớm đưa ra

quyết định!

Dương Cung Uyển thừa nhận, khi bị Trần Đạo Huyền kích động như vậy,

nàng đúng là có chút xúc động.

Nhưng lăn lộn trên thế đạo này, mọi thứ đều không có khả năng nắm chắc

tuyệt đối.

Hơn nữa nếu rủi ro lớn thì lợi ích sẽ càng lớn hơn.

Bây giờ các gia tộc khác ở Thương Châu khả năng cao đều đặt cược tất cả

lên trên gia tộc Kim Đan tân tấn Chu gia. Không có được mấy gia tộc có thể

phát hiện ra tiềm lực của Trần gia.

Dương gia nàng càng sớm lên xe, tương lai tốt xấu gì cũng có được công lao

hộ giá.

Nghĩ đến đây, chút bất an trong lòng Dương Cung Uyển biến mất.

Nàng nhớ lại câu nói của gia gia, người làm việc lớn, không nên sợ đầu sợ

đuôi.

Dương Cung Uyển nàng làm tộc trưởng của Dương gia, vừa phải chịu trách

nhiệm cho sự hưng suy của gia tộc vừa phải gánh chịu áp lực trong đó.

Trần Đạo Huyền nhìn vẻ dứt khoát trên gương mặt xinh đẹp của Dương

Cung Uyển, chuyện giọng:

- Dương tiên tử có thể làm chủ cho Dương gia sao?

Nghe nói như vậy, trên mặt của Dương Cung Uyển không có chút phẫn nộ

nào, chỉ có vẻ bình tĩnh.

- Từ sau Thương Châu thi triều, ta tiếp nhận vị trí tộc trưởng của Dương gia.

Chuyện của Dương gia, ta đương nhiên có thể làm chủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play