Đưa mắt nhìn người Khương gia rời khỏi Linh phủ, Trần Đạo Huyền có chút

đau đầu xoa xoa đầu.

Những chuyện gần đây, cứ tới từng đợt từng đợt, Trần Đạo Huyền thậm chí

ngay cả thời gian rút ra một thời gian lắng đọng cũng không có.

Phải biết rằng, ngoại trừ phát triển gia tộc ra, ở Vạn Tinh Hải còn có một

truyền thừa quan trọng đang chờ hắn.

Lần trước truyền thừa thí luyện của Vạn Tinh Hải. Trần Đạo Huyền vừa tiến

hành được một nửa, liền nhận được triệu tập của Càn Nguyên Kiếm Tông, bất

đắc dĩ không thể không tạm thời buông tha thí luyện.

Đợi đến khi trận Chân Tiên Nguyên Giới chấm dứt, lại có chuyện thu phục

Trấn Nam Quan đang chờ tu sĩ Thương Châu bọn họ, kết quả còn chưa đợi đến

khi thu phục Trấn Nam Quan, Thái Châu Khương gia lại nhìn chằm chằm

Thương Châu gầy yếu.

- Thật đúng là... Không xong rồi!

Trần Đạo Huyền bất đắc dĩ nói.

......

Ngày hôm sau.

Tu sĩ các nơi thay nhau từ biệt Chu gia, tu sĩ Trần gia thình lình xuất hiện.

Nhìn đám người Chu Mộ Bạch tiễn đưa bọn họ, Trần Đạo Huyền cố ý liếc

mắt nhìn về phía điện đón khách.

Chạm với ánh mắt của Trần Đạo Huyền, Chu Mộ Bạch như có suy nghĩ.

- Bọn họ cũng đã tới tìm ngươi rồi?

Trần Đạo Huyền đi thẳng vào vấn đề.

- Chẳng lẽ... Khương gia cũng tới tìm ngươi rồi?

Chu Mộ Bạch cả kinh, chợt cười nói:

- Vâng, lấy thiên tư của Trần huynh ngươi, không có lý do gì không bị

Khương gia nhìn trúng.

- Ta tò mò, họ ra giá với ngươi là gì?

Chu Mộ Bạch cười nói:

- Mười kiện Tạo Hóa Linh Giáp cấp ba thượng phẩm!

Nghe nói như thế.

Trần Đạo Huyền lắc đầu nói:

- Vốn tưởng rằng Khương gia mời chào Trần gia ta đã đủ hẹp hòi, không

nghĩ tới bọn họ mời chào Chu huynh các ngươi càng thêm keo kiệt!



- Ồ?

Nghe nói như vậy, Chu Mộ Bạch cũng có hứng thú:

- Bọn họ ra giá như thế nào?

- Linh giáp cấp ba thượng phẩm cộng thêm hương pháp luyện chế Tử Dận

Giáp!

Nghe vậy, trong lòng Chu Mộ Bạch chấn động kịch liệt, hắn run giọng nói:

- Ngươi lại cự tuyệt?

Trần Đạo Huyền gật gật đầu:

- Ta cảm thấy, Thương Châu nói đến cùng, là Thương Châu của tu sĩ

Thương Châu ta, Chu huynh cho rằng như nào?

Chu Mộ Bạch nhìn Trần Đạo Huyền thật sâu một cái:

- Hay cho một cái Thương Châu một cái tu sĩ Thương Châu, Chu mỗ rất tán

thành!

- Haha.

Trần Đạo Huyền chắp tay một lễ:

- Chu huynh, cáo từ!

- Mời!

......

Vùng biển tây nam Vạn Tinh Hải.

Một tàu vận tải cỡ lớn nhanh chóng tiến về phía đảo Song Hồ.

Chính là linh hạm cỡ lớn của Trần gia.

Trong động thiên của linh hạm, Diễn Kiếm trường.

Trần Đạo Huyền đang chỉ điểm kỹ xảo cận chiến cho Trần Phúc Sinh.

- Chậm, quá chậm!

Trần Đạo Huyền tùy ý một kiếm đánh bay Trần Phúc Sinh mặc linh giáp cấp

ba, lắc đầu nói:

- Cận chiến cùng ngự kiếm viễn công khác nhau, ngươi phải làm được kiếm

tùy tâm động, tâm đến kiếm đến, cẩn thận ngẫm lại cảm thụ khi ngự kiếm của

ngươi.

- Vâng.

Trần Phú Sinh đứng dậy ở đầu kia của Diễn Kiếm trường, gật đầu nói.

- Bang!

Trần Phúc Sinh lại bị đánh bay.

- Bang!

- Bang!

- ......

Theo Trần Phúc Sinh hết lần này đến lần khác bị chà đạp, sự tiến bộ của kỹ

xảo cận chiến cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trong mấy vạn tu sĩ của Trần gia, Trần Phúc Sinh có thể ở trong nhiều tu sĩ

như vậy trổ hết tài năng, cũng không phải hoàn toàn ỷ lại vào Trần Đạo Huyền

giảng đạo.

Trên thực tế, thiên tư của Trần Phúc Sinh vốn rất tốt.

Điểm này, ngay từ khi phát hiện ra mầm mống kiếm đạo này của hắn, Trần

Đạo Huyền đã biết rồi.

Đáng quý hơn chính là Trần Phúc Sinh tuổi còn trẻ, biết đạo lý không kiêu

ngạo không nóng nảy, tu hành khắc khổ.

Linh căn, ngộ tính và các thiên phú khác tất nhiên là quan trọng, nhưng theo

tu vi của Trần Đạo Huyền càng ngày càng thâm sâu, hắn phát hiện đạo tâm cũng

quan trọng không kém, thậm chí có đôi khi càng thêm trọng yếu!

- Bang!!

Tùy ý một kiếm, Trần Phúc Sinh lại bay ra ngoài.

Cũng may có linh giáp cấp ba hộ thể, cho dù một kiếm của Trần Đạo Huyền

không lưu lực gì cả, Trần Phúc Sinh cũng chỉ cảm giác ngực bị đánh một kích

hơi mạnh một chút, cũng không có gì đáng ngại.

Ngay khi Trần Đạo Huyền muốn tiếp tục giảng dạy, đột nhiên dừng bước.

- Ngươi tự mình tu hành, ta đi ra ngoài một chuyến.

Nói xong, liền từ động thiên của linh hạm bay ra ngoài.

Trần Phúc Sinh nhất thời cảm thấy không ổn, lập tức đi theo phía sau Trần

Đạo Huyền, cùng nhau phi hành ra ngoài.

Trần Đạo Huyền trừng mắt:

- Ngươi đi theo ra đây làm gì?

Trần Phúc Sinh mím môi, không nói một lời.

Bên ngoài linh hạm.

Một chiếc linh chu toàn thân màu xanh, hình thể thon dài nằm ngang trước

linh hạm cỡ lớn của Trần gia.

Trên linh chu màu xanh, một vị lão giả tóc bạc chậm rãi bay ra ngoài.

Nhìn thấy người trước mắt, Trần Đạo Huyền dần dần trầm xuống.

- Trần đạo hữu, không biết ngươi suy nghĩ thế nào rồi?

Trần Đạo Huyền hơi nheo mắt lại:

- Làm thế nào? Ta không đồng ý với Khương gia ngươi, Khương chân nhân

ngươi còn muốn lấy lớn hiếp nhỏ. Buộc ta phải đồng ý sao?

Khương Tổ Nhất lắc đầu:



- Câu trả lời này, lão phu rất không hài lòng, mời đạo hữu suy nghĩ lại một

chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play