“Cho nên chúng ta phải rời khỏi nơi này sao?” Buổi tối, Tiểu Nê Thu vừa về nhà đã được báo phải đến phủ Hà An liền nghiêm túc hỏi Bạch Nhiễm Hi.
“Cũng không hẳn chỉ là tạm rời đi mấy tháng, sau này còn sẽ quay về.” Bạch Nhiễm Hi nói đến đây, trong lòng chính mình cũng chưa nắm chắc. Sau kỳ thi hương, qua mấy tháng nữa là đến kỳ thi hội mà thi hội thì tổ chức ở kinh thành, cho nên ở lại thôn Dương gia e là chẳng còn bao lâu.
“Cha, con không muốn đi.” Tiểu Nê Thu nghĩ đến việc phải chia xa với đám tiểu bằng hữu trong thôn, trong lòng liền thấy u sầu.
Bạch Nhiễm Hi bèn ôm Tiểu Nê Thu vào lòng, xoa nhẹ lưng nó mà bảo: “Viễn Nhi, hôm nay cha dạy con một câu rằng trên đời chẳng có cuộc vui nào mãi không tàn. Sau này con lớn rồi những cuộc chia ly như thế này sẽ còn rất nhiều.”
“Vậy ai rồi cũng sẽ rời xa nhau sao? Cha với a phụ cũng sẽ rời xa con sao?” Tiểu Nê Thu nắm chặt vạt áo Bạch Nhiễm Hi như sợ hãi điều ấy trở thành thật.
“Chúng ta sẽ không rời xa Viễn Nhi nhưng sau này khi Viễn Nhi lớn rồi sẽ tự mình muốn rời xa chúng ta. Đến lúc ấy, cha với a phụ dù muốn giữ con lại cũng chưa chắc giữ được.” Chính bản thân y đã từng trải qua một lần chia ly, chính là vào lúc gả đi, khi ấy y mới hiểu được chỉ có ở trong nhà mới được tự do còn rời khỏi nhà thì vạn sự đều chẳng như ý.
“Không đâu, con sẽ không rời khỏi cha với a phụ đâu, chúng ta phải luôn luôn ở bên nhau.” Lời trẻ con ngây ngô lại đâm trúng tận đáy lòng Bạch Nhiễm Hi không cha mẹ nào lại dễ dàng rời xa đứa con ruột thịt của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT