Tiểu Tinh chỉ là khí linh, nó sợ bị Lăng Tùng phá hủy nên không kìm được hoảng loạn khi đối mặt với hắn, điều này Tạ Bạch Lộ hiểu được. Dù từng nghe Tiểu Tinh kể về thanh danh của Lăng Tùng, nàng vẫn chưa thực sự cảm nhận được sự đáng sợ trong đó. Mãi cho đến giờ phút này, trông thấy mọi người đều sợ hãi hắn, nàng mới ý thức được sâu sắc rằng Lăng Tùng, cái tên này có khi mang ra dọa trẻ con ngừng khóc được!
Cảm giác từ mừng rỡ hóa thành bi thương không dễ chịu chút nào. Với họ thì chỉ là tùy tiện khoác lác, nhưng với nàng lại là từ sống biến thành chết!
Tạ Bạch Lộ đè nén phiền muộn trong lòng, nàng nhìn vào mắt Đằng An Tu: “Ta trước đây chưa gặp qua Lăng Tùng. Chỉ đột nhiên nghĩ lỡ như tên điên chúng ta gặp và Lăng Tùng các ngươi nói là cùng một người thì sao? Hắn có thể cũng vào ổ này.”
Nghe nàng nói vậy, mọi người đều khựng lại. Tôn Diệp Dung như sợ hãi điều gì, nhỏ giọng hỏi: “Tên điên ngươi gặp trông như thế nào?”
Tạ Bạch Lộ nhớ lại dáng vẻ của Lăng Tùng, tên đó đúng là đẹp mắt, đẹp đến mức có tính công kích, đúng kiểu nàng thích, tiếc là không chịu làm ra chuyện bình thường.
Dưới ánh mắt của mọi người, nàng ra vẻ hồi tưởng nói: “Hắn mặc hồng y, trông cực kỳ tuấn tú, dường như… lấy việc giết người làm chuyện vui, tóm lại là rất điên.”
Trong sự yên lặng, nam tu từng thổi phồng Đằng An Lam nói: “Nơi tên điên đó diệt La Tiêu Môn cách đây chỉ ngàn dặm…”
Thế giới này rất lớn, nhưng ngàn dặm với tu sĩ Kim Đan thì “gần” lắm. Hắn xuất hiện ở đây là chuyện hoàn toàn có khả năng.
Tôn Diệp Đồng cũng thấp giọng hỏi: “Hơn nữa hiện giờ trong Tu Chân Giới còn nam tu nào thích mặc hồng y nữa đâu?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play