Sau khi thay đổi tâm thái, Tiểu Tinh quả nhiên tích cực hơn hẳn. Nó chủ động nhắc nhở Tạ Bạch Lộ rằng nhóm tu sĩ kia gồm cả Trúc Cơ và Luyện Khí. Người có tu vi cao nhất là Trúc Cơ viên mãn. May mà trong ổ tà ma, thần thức bị hạn chế nên chỉ cần nàng trốn kỹ, dù quan sát gần cũng khó bị phát hiện.
Tạ Bạch Lộ từng nếm mùi hiểm ác của thế giới mới, kẻ cứu nàng cũng có thể muốn giết nàng nên chẳng dám lỗ mãng tiến tới. Nàng tính toán ẩn nấp ở một bên quan sát trước, để xem nhóm người này thuộc dạng gì.
Nhóm tu sĩ đang nghỉ ngơi tại chỗ. Tạ Bạch Lộ cùng Tiểu Tinh thấp giọng trò chuyện từ xa về tà ma và ổ tà ma.
Tiểu Tinh kể rằng vào thời viễn cổ, đại lục này từng đầy rẫy tà ma, một loại quái vật có đủ năng lực đặc dị. Điểm chung là chúng đều tạo được ổ riêng. Dù tu sĩ lợi hại đến đâu, nếu không tìm ra và tiêu diệt tà ma, đều sẽ bị nhốt chết trong đó.
Nếu tà ma cứ chiếm giữ đại lục, nhân loại sẽ không thể trở thành chúa tể tự nhiên. Từng có thời tà ma hoành hành, nhưng các đại năng nhân loại đã dùng cách nào đó đuổi chúng ra khỏi đại lục. Và chỉ còn vài kẻ sót lại, theo thời gian cũng suy yếu dần, không còn là mối nguy lớn cho Tu Chân Giới nữa.
Tạ Bạch Lộ: “Hiểu rồi, tà ma là ‘khủng long’.”
Tà ma có nhiều loại, trong đó mạnh nhất là Huyết Ma, còn Mục Ma thì tương đối vô hại. Chỉ là tà ma lợi hại hiện giờ chỉ còn trong truyền thuyết và mớ sách cũ, Mục Ma dù yếu nhưng với tu sĩ cấp thấp thì vẫn có chút nguy hiểm.
Nguy hiểm của Mục Ma không nằm ở việc khó đánh bại, mà là khó tìm ra bản thể. Trong ổ của nó, khắp nơi đều là mắt. Những con mắt này không chỉ để trang trí, mà còn truyền tin cho Mục Ma về hành tung của kẻ xâm nhập. Ai đến gần, nó sẽ lập tức đổi chỗ, nên chẳng ai tìm được.
Mọi thứ trong ổ Mục Ma đều mọc mắt nên không thể ăn. Ăn vào sẽ gây tinh thần rối loạn. Thành ra tu sĩ bị nhốt vào đây, cuối cùng hoặc là chết vì đói khát, hoặc là tinh thần hỗn loạn mà chết, sau đó trở thành chất dinh dưỡng cho Mục Ma.
Tạ Bạch Lộ nhìn túi trữ vật của mình, lương khô và nước chỉ đủ cho một bữa. Nhiều ngày qua, nàng lang thang trong rừng núi hoang vắng nên không có cơ hội bổ sung đồ ăn thức uống. Với kẻ không mang đủ lương thực, cộng thêm tu vi yếu chưa tích cốc như nàng, nàng sẽ là nhóm đầu tiên bị nhốt chết.
Biết đám mắt chỉ giám sát mà chưa có nguy hại khác, nỗi sợ của Tạ Bạch Lộ với chúng theo đó dần giảm bớt. Để thích nghi, nàng còn kéo một chiếc lá mọc mắt, mặt đối mặt với con mắt trên đó một hồi.
Con mắt trên tay nàng giống mắt người, cấu tạo cũng tương tự, hơi lồi trên mặt lá. Nàng đè nén ghê tởm, dùng cành cây chọc nhẹ. Nó đàn hồi như thạch trái cây, còn chớp chớp phản ứng lại.
Khi Tạ Bạch Lộ lấy chủy thủ ra, tần suất chớp mắt của nó lập tức tăng vọt. Nàng không khỏi bất ngờ: “Mắt này còn biết sợ sao?”
Tiểu Tinh nhìn nàng ái ngại: “…Chủ nhân, hay là ngươi tìm chỗ rửa mặt trước đi?”
Tạ Bạch Lộ phản sát Tiền Lãng xong liền bị Lăng Tùng đuổi giết, nên đâu có thời gian rửa sạch máu me, do đó hiện giờ, mặt nàng dính đầy máu, tay cầm chủy thủ dính máu đúng là trông có phần kinh dị.
Nàng dứt khoát lắc đầu: “Nước cũng có mắt đấy, ta không rửa đâu!”
Tưởng tượng cảnh rửa mặt mà đám mắt trong nước trôi nổi nhìn chằm chằm, nàng lập tức nổi da gà. Nước trong ổ nàng không dám động vì sợ tiếp xúc sẽ gây tinh thần rối loạn. Túi nước nàng mang theo chỉ còn một lớp mỏng, uống còn không đủ thì sao rửa mặt được? Dơ hay không chẳng quan trọng, sống sót đã rồi tính.
Tạ Bạch Lộ thả chiếc lá xuống, ánh mắt lại chuyển sang nhóm tu sĩ kia. Tổng cộng có bảy người, ba người mặc quần áo giống nhau, hai nữ tu trông giống nhau có thể là mẹ con hoặc tỷ muội ngồi sát bên nhau, còn lại hai nam tu ngồi riêng, không giao lưu gì.
Nàng tập trung vào ba người mặc đồng phục. Gồm hai nam một nữ, một nam tu dẫn đầu có thần sắc kiêu căng, lời nói thiếu kiên nhẫn. Hai người kia vây quanh hắn giống như mang tư thế bảo vệ. Ba người này mang áo quần bất phàm, có lẽ là đến từ thế gia lớn. Bốn người còn lại thì mặc giống nàng, chắc là tán tu. Bảy người nhìn như cùng nghỉ ngơi, nhưng chia thành bốn nhóm nhỏ, miễn cưỡng coi là một đội tạm thời.
Trải qua chuyện với Tiền Lãng, Tạ Bạch Lộ càng thêm cảnh giác với thế giới này và tu sĩ khác. Nhưng nếu nhóm người này không phải tà tu chuyên giết người cướp của, nàng có thể thử tiếp xúc.
Nàng có thể lặng lẽ bám theo, đợi họ tìm ra Mục Ma để phá cục. Nhưng vấn đề là, khốn cảnh của nàng không chỉ có Mục Ma, mà còn Lăng Tùng không biết đang rình rập ở đâu. Không thoát khỏi ổ Mục Ma, nàng sẽ bị nhốt chết. Thoát rồi, Lăng Tùng sẽ tìm ra rồi giết nàng. Tử cục này rối thực sự, nàng phải tìm sức mạnh bên ngoài để phá giải.
Điều đó nghĩa là nàng cần hiểu rõ hơn về nhóm người này, nhưng chỉ nhìn xa thì không đủ.
Tạ Bạch Lộ suy nghĩ, rồi nhịn đau đổ chút chút nước cuối cùng từ túi ra, thấm ướt mảnh vải trắng xé từ trung y lau sạch máu trên mặt. Quần áo thì đành chịu, nàng không có bộ thứ ba. Nhưng khuôn mặt này phải lộ ra, ít nhất thì trước mặt họ, nàng cần ngụy trang thành một tu sĩ ngây thơ ngốc nghếch được “đại ca” chăm sóc kỹ lưỡng, dễ nói lời khách sáo.
Ngây thơ ngu ngốc mà dính máu đầy mặt thì quá lố. Khuôn mặt mảnh mai này phải được tận dụng cho tốt.
Để thêm một lớp bảo hiểm, nàng cố tình đả tọa khôi phục chút linh lực. Trước khi đi, nàng dặn dò Tiểu Tinh: “Ta không gọi thì ngươi đừng ra. Nếu khẩn cấp, ví dụ như khi ngươi phát hiện Lăng Tùng trước, thì nhớ đừng gọi ta là chủ nhân.”
Tiểu Tinh không biết nàng định làm gì, nhưng thấy nàng ra vẻ làm việc lớn, nó cũng phấn khích. Dù chủ nhân mới có tu vi kém, nhưng đầu óc đúng là sắc bén.
Nó nhỏ giọng đáp: “Yên tâm, ta nhanh trí lắm! Chủ nhân cũ còn khen ngợi ta cơ mà!”
Tạ Bạch Lộ thầm nghĩ, nhanh trí hay không thì chưa biết, nhưng bắt nạt kẻ yếu và xem xét thời thế thì đúng là giỏi thật.
Nàng nhìn lại mình bây giờ vừa đủ chật vật vừa đủ vô hại, mới bước chân yếu ớt tiến về nhóm người kia.
Trong doanh địa tạm thời, bảy người dù tụ lại để cùng giải khốn cảnh, nhưng vẫn rất đề phòng nhau. Người ngoài nhóm đều khá ít nói, chỉ thì thầm nói chuyện với người quen.
Nam tu kiêu căng trong nhóm ba người bỗng nhìn về một hướng, nhắc nhở: “Có người đến.”