Thế giới tu tiên này có năm đại thế gia, Lăng gia là một trong số đó. Nam nhân vừa rồi muốn giết nàng tên là Lăng Tùng, chính là người của Lăng gia. Hắn xuất thân từ thế gia như vậy, nhưng đánh nhau lại không màng sống chết. Kẻ tu vi cao hơn hắn đều cố tránh né, kẻ thấp hơn thì khỏi phải nói, hắn ỷ vào tu vi và gia thế, dù giết không ít tu sĩ mà không có ai dám tìm hắn gây phiền phức. Thậm chí, người ta còn không dám nhắc tên hắn, chỉ âm thầm gọi hắn là “tên điên”.
Tiểu Tinh tỏ ra khó hiểu nói: “Tên điên đó rõ ràng có thiên phú rất cao, tuổi còn trẻ mà đã là tu sĩ Kim Đan. Nếu tu luyện từng bước thì sớm muộn gì cũng thành người đứng đầu trong giới. Chẳng hiểu hắn phát điên cái gì mà đánh nhau cứ như không cần mạng. Người nhà của hắn cũng chẳng quản lý gì!”
Tạ Bạch Lộ hồi tưởng lại lần tiếp xúc ngắn ngủi với Lăng Tùng, cũng cảm thấy tính cách hắn đúng là có vấn đề, điển hình mang dáng vẻ của vai ác.
Lúc này, nàng bỗng cảm thấy đan điền trướng đau, là dấu hiệu linh lực vận hành đã đến cực hạn, nên chỉ có thể dừng lại. Theo lời Lăng Tùng thì nguyên chủ quả thực đã chết dưới tay hắn, đan điền bị tổn thương nặng, thành thử không thể chữa lành trong chốc lát.
Nhưng dưới sự thúc giục đòi mạng của Tiểu Tinh, cộng thêm bản thân Tạ Bạch Lộ cũng sợ Lăng Tùng đuổi theo, nàng đành dồn chút linh lực khó khăn tích lũy được, mượn trợ lực từ Ngũ Tinh Đỉnh để chạy thêm trăm dặm nữa.
Trong vòng tuần hoàn đả tọa nghỉ ngơi, chạy trốn, khôi phục, rồi lại trốn chạy ấy, hai ngày trôi qua. Tạ Bạch Lộ dần tiếp xúc được chút thường thức về thế giới tu chân này. Nhưng Tiểu Tinh chỉ là khí linh, có nhiều điều nó biết cũng chỉ là nghe qua loa từ người khác, nên nàng vẫn còn mù mờ về thế giới này.
Về lai lịch của Ngũ Tinh Đỉnh, Tiểu Tinh không giấu giếm chút nào, thậm chí còn cực kỳ đắc ý. Theo lời nó, Ngũ Tinh Đỉnh vốn là thần khí trong thần khí, nhưng chỉ vì ba trong năm viên nguyên tố tinh thạch trên đỉnh bị mất, nó mới thành minh châu phủ bụi. Ban đầu, nó ở một nơi linh lực dồi dào sống yên ổn, nào ngờ lại bị một đám tu sĩ phát hiện. Từ đó, nó chẳng có ngày nào yên ổn mà luôn bị tranh đoạt.
Với nó thì nhận ai làm chủ nhân cũng được, dù sao bao năm qua nó đã đổi không biết bao nhiêu chủ nhân rồi. Nhưng không ngờ nó lại gặp phải Lăng Tùng, cái tên điên này.
Lăng Tùng vốn không xem thân phận Thần Khí của Ngũ Tinh Đỉnh ra gì. Hắn muốn chính là vật liệu cấu thành nó, thậm chí muốn hủy đi để tế luyện thanh kiếm bản mệnh của mình! Điều này khiến Tiểu Tinh không thể chịu nổi, nhưng nó không muốn liều mạng mà chỉ biết chạy trốn.
Thần Khí hay không Thần Khí, Tạ Bạch Lộ nghe xong cũng không có cảm giác gì. Dù lợi hại đến đâu, nhưng với một kẻ không biết cách sử dụng như nàng thì có liên quan gì đâu?
Theo lời Tiểu Tinh, tu vi của nàng là Trúc Cơ trung kỳ, vẫn chưa đạt cảnh giới tích cốc, nên trong túi trữ vật mới còn chút lương khô. May mà trao đổi chất của tu sĩ dường như chậm hơn phàm nhân, hấp thụ thức ăn cũng trọn vẹn hơn, chất thải sinh ra vừa ít vừa chậm. Từ khi xuyên qua đến nay, nàng chỉ đi bài tiết một lần.
Cảnh giới tu sĩ từ thấp đến cao lần lượt là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Động Hư và Độ Kiếp. Tạ Bạch Lộ còn nhớ Tiểu Tinh từng nói, Lăng Tùng ở Kim Đan trung kỳ, cao hơn nguyên chủ hẳn một đại cảnh giới. Vậy mà nguyên chủ còn dám tranh bảo với hắn sao?
Tạ Bạch Lộ hỏi Tiểu Tinh: “Ngươi còn nhớ nguyên chủ của thân thể này chết thế nào không? Nàng chủ động trêu chọc Lăng Tùng, hay là vô tình bị liên lụy?”
Lúc này, Tiểu Tinh và Tạ Bạch Lộ đã là người cùng thuyền. Sau khi nàng “tâm sự”, nó có thêm chút tán thành với nàng, thành ra hỏi gì đáp nấy. Nghe vậy, nó suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Ta không nhớ rõ. Dù sao cũng là đám người kia tranh đoạt ta với tên điên đó. Chênh lệch cảnh giới thế thì sao mà đoạt nổi?”
Tạ Bạch Lộ vốn muốn tìm hiểu chút về nguyên chủ, phòng trường hợp sau này gặp thân hữu của nàng ta. Nhưng nếu Tiểu Tinh chẳng biết gì thì nàng đành từ bỏ.
So với tình hình thế giới này, nàng quan tâm đến chuyện tu luyện hơn. Nhìn Lăng Tùng ra tay giết người không chút kiêng dè, lại nghe Tiểu Tinh bảo hắn thuộc năm đại thế gia, có thể thấy thế giới này nguy hiểm biết nhường nào. Dù là thế gia cũng chẳng ai kiềm chế được người nhà mình.
Ở thế giới cũ, để sinh tồn, nàng từng liều mạng học tập. Vậy ở đây, để không bị giết, nàng cũng phải liều mạng tu luyện mới được. Chỉ có tu vi cao mới là vốn liếng để nàng an cư lạc nghiệp.
Tiểu Tinh dù sao cũng là khí linh của Thần Khí, chẳng những dạy nàng cách đả tọa tu luyện linh lực, còn dạy cả kiếm pháp. Chỉ tiếc nàng không có vũ khí, nên tạm thời chỉ có thể dùng cành cây múa may. Về bản thân Ngũ Tinh Đỉnh, vì tàn khuyết, lại thêm Tạ Bạch Lộ là kẻ mới tu luyện, ngoài việc dùng nó để chạy trốn, nàng không thể làm gì hơn. Thậm chí, nàng còn không thể thu nó vào trong cơ thể. Để Tiểu Tinh, dân cư bản địa này luôn nhắc nhở mình lúc cần, nàng không thể bỏ nó vào túi trữ vật, chỉ đành bọc vải treo chặt bên hông.
Tạ Bạch Lộ thực ra không thấy tiếc nuối điều gì. Từ nhỏ nàng đã không được cha mẹ quan tâm nhiều, lại phải luôn nỗ lực trong tài nguyên hạn hẹp. Tình cảnh giờ đây với nàng cũng không phải là khó khăn. Có ‘sư phụ’ dạy nàng tu luyện, nàng đã rất may mắn rồi.
Ngày thứ ba sau khi xuyên qua, Tạ Bạch Lộ rốt cuộc gặp được người sống khác.
Lúc ấy, nàng đang đả tọa khôi phục linh lực, bỗng có một con yêu thú giống lợn rừng lao tới. Nhưng nó to lớn hơn cả voi, khiến nàng kinh hãi nhảy dựng lên bỏ chạy.
Dùng Ngũ Tinh Đỉnh trốn chạy cần hành khí bấm thủ quyết, nhưng yêu thú lao tới hung mãnh, bám đuổi không tha, nàng không có thời gian bấm quyết. Nàng chỉ có thể hoảng hốt chạy loạn, còn con thú phía sau thì đâm gãy từng cây đại thụ chắn đường.
Tiểu Tinh gấp đến mức hét to: “Con yêu thú này chỉ là Luyện Khí thôi! Ngươi đừng chạy nữa, cứ đánh nó đi!”
Tạ Bạch Lộ cũng hoảng hốt không kém: “Ta đánh bằng gì đây? Đan điền của ta còn chưa lành, đến thanh kiếm ta cũng chẳng có!”
Chủy thủ giấu ở cẳng chân chỉ là vũ khí thường, con yêu thú kia da dày thịt béo, nàng chưa kịp tới gần đã bị nó húc bay rồi. Nàng muốn thích nghi với thế giới mới, nhưng cũng phải từ từ chứ. Học sinh tiểu học cần học cộng trừ trước, đâu thể nhảy ngay sang vi phân tích phân ngay được!
Tiểu Tinh là khí linh Thần Khí, đời này chưa từng thấy tu sĩ nào gặp yêu thú mà chạy mất dép như thế. Nhưng Tạ Bạch Lộ vốn là phàm nhân không biết tu luyện, lại mới tiếp xúc tu luyện được có vài ngày, thấy yêu thú mà hoảng sợ bỏ chạy cũng không có gì lạ.
Song nó vẫn thấy khó chịu. Dù chỉ là tạm thời, nhưng sao chủ nhân của nó lại bị một con yêu thú Luyện Khí dọa chạy được chứ? Tiểu Tinh định mở miệng ép Tạ Bạch Lộ thêm lần nữa, bỗng một đạo kiếm quang lóe lên. Con yêu thú bị chém bật ra, rồi một bóng trắng nhảy lên đầu nó, một kiếm đâm thẳng vào cổ. Thanh trường kiếm gần như xuyên hẳn vào cơ thể yêu thú. Nó gầm thét thảm thiết, rồi dần im bặt.
Tạ Bạch Lộ nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu thì vừa kịp thấy thân hình khổng lồ của yêu thú ngã xuống, bụi mù bay lên che khuất tầm nhìn.
Giữa đám bụi, một giọng nam vang lên: “Vị cô nương này, cô không sao chứ?”
Giọng nói rất trẻ, âm sắc còn dễ nghe. Khi bụi tan đi, dung mạo tuấn tú của nam nhân hiện ra trong mắt Tạ Bạch Lộ. Hắn mỉm cười nhạt, trông khá bình dị gần gũi.
Nam tu này vừa xuất hiện, Tiểu Tinh lập tức im lặng. Tạ Bạch Lộ coi như nó không tồn tại, lộ vẻ mặt cảm kích nói: “Đa tạ công tử ra tay tương trợ. Ta lạc mất đại ca, may nhờ có công tử cứu giúp, bằng không hậu quả thật chẳng dám nghĩ đến. Chẳng hay công tử xưng hô thế nào?”
Nam tu trẻ tuổi nở nụ cười ấm áp, cất giọng đáp: “Cô nương khách khí rồi. Ta tên là Tiền Lãng, một tán tu thôi. Chẳng biết cô nương xưng hô ra sao?”
Tạ Bạch Lộ đáp: “Ta là Tạ Bạch Lộ, cũng là tán tu. Tiền công tử, ân cứu mạng này ta xin khắc ghi trong lòng. Chỉ là ta thất lạc với đại ca, giờ hắn chắc vẫn đang gấp rút tìm ta. Ta muốn đi tìm hắn trước, sau này sẽ cùng hắn đến phủ công tử tạ ơn. Mong công tử cho biết phủ đệ nằm nơi đâu.”
Dù người ta cứu nàng, có lẽ là người tốt, nhưng ở thế giới xa lạ này, nàng quá yếu ớt, nên chẳng dám tin tưởng quá nhiều. Còn tên gọi, dù sao không có ai biết nàng ở đây, dùng tên thật cũng tránh trường hợp bị gọi mà phản ứng không kịp.
Tiền Lãng mỉm cười: “Chỉ là việc nhỏ thuận tay thôi, Tạ cô nương không cần để tâm. Ta thấy cô nương dường như bị thương, chi bằng làm chuyện tốt đến cùng giúp cô nương tìm đại ca cô vậy.”
Tạ Bạch Lộ khéo léo từ chối: “Sao dám làm phiền công tử thêm chứ? Ta không muốn chậm trễ việc của ngài.”
Tiền Lãng cười nói: “Ta cũng không có việc gì, Tạ cô nương đừng ngại làm phiền ta.”
Tạ Bạch Lộ nhận ra hắn vừa nói vừa bước tới gần. Trong lòng bỗng sinh ra bất an, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản đáp: “Nếu Tiền công tử đã kiên trì, vậy đành làm phiền ngài. Ta thất lạc đại ca chưa lâu nên hắn hẳn đang ở gần đây…”
Lời chưa dứt, Tiền Lãng đã bất ngờ lao tới. Linh áp ập vào mặt, đan điền bị thương lập tức đau nhói dữ dội. Nàng chỉ thấy cả người nặng trĩu, thân thể bị đè lên thân cây thô ráp, không thể động đậy nổi.
Tiền Lãng một khắc trước còn ôn hòa thân thiện, giờ một tay bóp cổ Tạ Bạch Lộ, trên mặt lộ nụ cười không mấy thiện ý: “Tạ cô nương, đại ca cô bảo vệ cô tốt thật đấy nhỉ? Kiếp sau nhớ kỹ là ngay lúc ta giết con yêu thú kia thì cô nên lập tức bỏ chạy.”
Hắn đưa tay sờ soạng bên hông nàng, giật lấy túi trữ vật xem qua một chút rồi ghét bỏ nói: “Chỉ có chút đồ này thôi sao?”
Tạ Bạch Lộ nhận ra sát ý của hắn, nhất thời không thốt nên lời. Nghe Tiền Lãng nói, nàng lập tức hiểu ra. Không có thực lực làm nền thì dù có thông minh mấy cũng vô dụng. Hắn chỉ thử vài câu đã biết nàng nói thật hay nói dối. Không có tu vi cao, càng nói nhiều thì càng lộ ra sự bất lực.