Tôi không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ xem tại sao anh trai tôi lại xuất hiện ở chỗ này, bởi vì anh ấy dùng một tốc độ rất nhanh xông về phía tôi, sau đó anh ấy rút thanh đao cắm trên người con sói đầu đàn ra rồi nói với tôi: “Tuyết sắp lở rồi, em dẫn theo bọn họ đi trước đi”
Lúc này, tôi đã nghe thấy tiếng đổ ầm ầm trên núi tuyết ở xa xa, cảm giác này giống như có một tảng đá khổng lồ nặng ngàn cân mang theo sức mạnh sấm sét mà lao tới, tôi kéo lấy Thu Ly đang mặt mày ngơ ngác chuẩn bị chạy đi, lúc đến gần nhìn thấy vua sói nằm trên đất, tôi vội vàng cúi người xuống vác vua sói lên trên vai, ngay lập tức tôi dường như không đứng dậy nổi, nhưng nghĩ lại đây là tia hy vọng duy nhất để cứu được Bàn Tử, tôi vẫn cắn răng vác con sói khổng lồ này rồi nói với Thu Ly: “Đi mau!”
Lúc này cuối cùng tôi cũng quay đầu lại nhìn anh trai tôi một cái, phát hiện ra anh ấy đã vác theo thanh trường đao kia mà xông vào giữa bầy sói. Đối với bầy sói núi tuyết này mà nói, vốn dĩ gặp phải ba người này là đã bất hạnh rồi, bây giờ sói đầu đàn đã bị giết, cộng với việc anh trai tôi tham gia vào nữa, việc này đối với chúng mà nói đúng thật là một cơn ác mộng.
Từ trước đến giờ anh trai tôi đều là đánh nhau tay không, lần này lại vác đao mà đến, còn nếu bàn đến việc dùng đao, Lão Lục lưng gù chắc chắn là lão tổ tông, tay trái cầm đao vô địch thiên hạ, nghĩ đến chuyện trước đây mọi người nói là Lục gia cố chấp muốn thu nhận anh trai tôi làm đồ đệ, bây giờ xem ra, anh trai tôi hình như đã nhận Lục gia làm sư phụ rồi, còn tiếp thu đao pháp của Lục gia nữa.
Bây giờ tôi có nhiều lời muốn nói, nhiều nghi vấn muốn hỏi anh trai tôi, chuyện đến nước này anh ấy vẫn là người duy nhất cho tôi cảm giác an toàn, nhưng chuyện trước mắt mà tôi phải làm đó là dẫn Thu Ly, còn có cả Tiểu Thất và Bàn Tử rời khỏi đây đã. Tôi với Thu Ly tăng tốc chạy về phía doanh trại, Tiểu Thất đã ý thức được sắp xảy ra chuyện gì, cô ấy cứ luôn ngẩng đầu nhìn núi tuyết sau lưng chúng tôi, nhìn thấy tôi với Thu Ly chạy về, cách ở một quãng xa là tôi đã gào lên với cô ấy: “Dẫn theo Bàn Tử! Rời đi ngay!”
Nói xong tôi mới nghĩ lại, một cô gái như Tiểu Thất chắc chắn không thể nào chịu được sức nặng của Bàn tử, tôi liền nói với Thu Ly: “Đừng có ngơ ra nữa, mau đến giúp đi!”
Thu Ly lúc này mới bừng tỉnh lại từ trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, cô ấy chạy đến, cùng với Tiểu Thất ôm lấy Bàn Tử vẫn còn cứng đơ cả người, lúc này, tiếng nổ ầm ầm như sấm rền ào ào đổ tới, tôi biết rằng, trận tuyết lớn đã đến rất gần chỗ chúng tôi rồi, tôi bật đèn pin lên nhìn thử, chỉ nhìn thấy trên núi tuyết có một con sóng tuyết, giống như thủy triều đang dâng lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play