Thấy nhân vật chính xuất hiện, đám lưu manh nhếch môi cười đầy khiêu khích.

Chúng lướt qua, vỗ vai Thẩm Úc một cách đầy thách thức.

Thẩm Úc trông rất đoan chính, mang dáng vẻ chuẩn của nhân vật chính. Hắn có ngoại hình nổi bật, khác hẳn với những nhân vật còn lại trong cùng quyển sách.

Dù mặc chung một bộ đồng phục với mọi người, nhưng khi khoác lên người hắn lại toát ra khí chất lạnh lùng, cao quý.

Bên trong, hắn mặc một chiếc áo thun trắng cổ tròn, cổ áo đồng phục kéo mở một nửa, lộ ra viền áo bên trong. Kết hợp với đường nét cằm sắc sảo, trông hắn vô cùng cuốn hút.

Đôi mắt hắn dài và thanh mảnh, là mắt một mí với đuôi mắt hơi hất lên, mang nét sắc bén, vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm.

Không tệ, đúng chuẩn dáng vẻ mà một cậu thiếu gia con riêng của hào môn nên có.

“Mới đi gặp giáo viên về.”

Thẩm Úc lạnh nhạt nói. Đôi mắt đen láy không thèm nhìn đám con trai trước mặt mà lướt thẳng qua bờ vai chúng, hướng về phía Sở Tiếu.

— Kẻ luôn tìm cách gây phiền phức cho hắn, bá chủ trường Tam Trung.

Một tên vừa đẹp vừa cặn bã đến cực điểm.

“Chà, học bá của chúng ta đây mà.”

Đám lưu manh vẫn chưa nhận ra sự khác thường, tiếp tục cười cợt với giọng điệu mỉa mai.

Thẩm Úc mím môi, chậm rãi thu lại ánh mắt khỏi Sở Tiếu.

“Chuyện của Thịnh Thất Tĩnh là sao đây?”

Một tên trong đám vây quanh Thẩm Úc, cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề.

“Thịnh Thất Tĩnh là Omega mà đại ca Tiếu của bọn tao đã để mắt tới, hiểu chưa?”

Omega và Alpha là hai giới tính hiếm hoi trong thế giới này.

Bọn họ sinh ra sẽ có tin tức tố, thu hút lẫn nhau.

Alpha cấp cao thậm chí có thể dùng tin tức tố để áp chế Alpha cấp thấp hơn.

Nhưng phần lớn con người cuối cùng vẫn phân hóa thành Beta – những người không có tin tức tố, và đó cũng là giới tính phổ biến nhất.

Trùng hợp thay, Thẩm Úc vừa mới chuyển đến đây đã trở thành Alpha duy nhất cấp S+++ của trường Tam Trung.

Hơn nữa, tin tức tố của hắn lại thuộc loại cực kỳ hiếm thấy – hương tùng lạnh lẽo.

“Này, nói gì đi chứ.”

Thấy Thẩm Úc không đáp, một tên lưu manh lại lấy vai húc vào hắn một cái.

“...”

Thẩm Úc khẽ cau mày, dường như mới hồi thần lại.

“Tôi không biết Thịnh Thất Tĩnh là ai.”

“Đừng có giả bộ!”

Tên lưu manh bỗng nổi giận: “Chính là cô gái hôm qua ở cầu thang đưa thư tình cho mày đấy! Mày không nhớ sao?”

Một tên khác chợt túm cổ áo Thẩm Úc, còn quay lại nhìn Sở Tiếu như để xin ý kiến.

“Đại ca Tiếu của bọn tôi đã để ý cô ấy hơn nửa năm rồi, mày có biết không?”

“Không biết.”

Thẩm Úc lạnh lùng đáp, gạt bàn tay của tên lưu manh ra với vẻ mặt chán ghét.

“Người đưa thư tình cho tôi quá nhiều, tôi không nhớ nổi.”

Sở Tiếu: “...”

Đây chính là cảm giác ưu việt của nhân vật chính sao?

Quả nhiên, không hổ danh là Thẩm ca.

Không chỉ Sở Tiếu, mà ngay cả đám đàn em của cậu cũng bị những lời này của Thẩm Úc làm cho sững sờ.

Cái quái gì mà "Người đưa thư tình cho tôi quá nhiều, không nhớ nổi" chứ?

Nghe cứ như thể chuyện mà bọn họ cầu còn không được lại chẳng đáng một xu trong mắt hắn vậy.

“Lên đi.”

Tên cầm đầu đám lưu manh không nói nhiều, chỉ phất tay ra hiệu cho đồng bọn xông lên:

“Hôm nay tao phải thay đại ca Tiếu làm nát mặt mày!”

Sở Tiếu, người đang đứng xem từ xa: “...Không cần làm quá vậy đâu.”

Thật lòng mà nói, cậu không hề muốn mọi chuyện đi xa thế này.

Nhưng cậu không ra tay, đám đàn em sẽ ra tay.

Cậu chỉ cần đứng nhìn Thẩm Úc bị vây đánh, lấy một chọi nhiều, cuối cùng bị đè xuống hố bùn đúng như kịch bản là được.

Nói thật, Thẩm Úc đẹp trai thật sự.

Trong thế giới trước đây của mình, Sở Tiếu luôn ốm yếu, chưa bao giờ có cơ hội được như những đứa trẻ bình thường, đi học và sống một cuộc đời học sinh thực thụ.

Nhưng trong thâm tâm, cậu khao khát điều đó.

Cậu muốn được ngồi trong lớp học, có một nam thần đẹp trai nhưng lạnh lùng làm bạn cùng bàn, lặng lẽ viết bài bên cạnh cậu.

Nếu xét theo gu thẩm mỹ của mình, Thẩm Úc chính là kiểu người cậu thích.

...Nhìn đẹp trai thế này, thật không nỡ ra tay QAQ.

“Đại ca Tiếu, xong rồi.”

Trong lúc Sở Tiếu còn đang trong cảm xúc phức tạp, đám đàn em của cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, đầy tự hào gọi cậu qua xem kết quả.

Thẩm Úc bị đè xuống đất, mái tóc đen ngắn đã lấm lem bùn nước.

Những ngón tay thon dài của hắn bấu chặt xuống đất, như một con thú bị dồn vào đường cùng, không cam tâm nhưng buộc phải khuất phục.

Sở Tiếu thật ra không muốn tiến lại gần, nhưng nếu cậu không bước tới, thời gian Thẩm Úc bị đè xuống sẽ càng lâu hơn.

Chắc chắn rất khó chịu.

Cậu chỉ có thể cẩn trọng đi tới.

Trong tầm nhìn đảo ngược, Thẩm Úc thấy một thiếu niên xinh đẹp, mảnh khảnh từ từ tiến lại.

Dáng vẻ và sắc mặt của Sở Tiếu đều mang nét yếu đuối, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành hoàn toàn.

Nhưng tính cách của cậu thì không hề như vậy.

Theo lời đồn, Sở Tiếu là công tử bột của một tập đoàn địa phương, vừa độc ác vừa được nuông chiều.

Chuyên thích hành hạ người khác để làm niềm vui.

Buồn cười làm sao, Thẩm Úc lại thấy trên gương mặt cậu một biểu cảm mơ hồ như quan tâm.

Như thể người khởi xướng tất cả chuyện này không phải là cậu vậy.

Trán Thẩm Úc chảy máu, trên mặt dính đầy nước bẩn.

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi căm hận mãnh liệt.

Như thể tất cả sự bắt nạt, những ánh mắt lạnh lùng và ngược đãi mà hắn từng chịu đựng từ nhỏ đến lớn, giờ phút này đều ùa về.

Bọn họ, tất cả bọn họ, đều giống như Sở Tiếu.

Đều khiến người ta căm ghét.

“Cậu...”

Sở Tiếu chần chừ mở miệng, nhìn Thẩm Úc đang nhắm chặt hai mắt.

Cậu nghĩ một chút, rồi cúi người xuống, dường như định chạm vào vết thương trên thái dương của hắn.

“Đại ca Tiếu, đừng nhiều lời.”

Đám đàn em đưa qua một con dao nhỏ:

“Cắt nát mặt thằng này đi, để nó khỏi quyến rũ người khác!”

Nhưng đúng lúc này—

Thẩm Úc bỗng thoát khỏi sự kìm kẹp, gắt gao nắm lấy cổ tay Sở Tiếu, đè cậu xuống đất—

Rồi hung hăng cắn vào gáy cậu!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play