“Làm gì vậy?” Cơ Vị Tưu nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh, tùy ý hỏi.
Người hầu cung kính đáp: “Bẩm điện hạ, trong cung ban thưởng một ít đồ ăn đồ dùng, đang sắp xếp ạ.”
“Nhiều lắm sao?” Cơ Vị Tưu hơi tò mò. Người hầu của cậu phần lớn đều từ trong cung ra, tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt. Bình thường, bất kỳ thứ gì từ cung ban xuống đều được lặng lẽ sắp xếp, làm sao có thể khiến cậu chú ý?
Còn việc tại sao không báo với cậu thì cũng chẳng có gì đáng nói. Trong cung thường xuyên ban thưởng một ít đồ, thường là do mẫu hậu của cậu sai người mang đến. Thậm chí, hôm nay nếu có trái cây nào ngon, Thái hậu cũng sẽ sai người mang đến. Hôm qua cậu vừa nói muốn đi Giang Nam, chắc hẳn mẫu hậu sợ cậu thiếu thốn trên đường, nên mới vội vàng sai người mang đồ đến.
Cậu vừa định ra ngoài xem, liền nghe người hầu báo: “Điện hạ, Khánh Hỉ công công đến rồi ạ.”
Cơ Vị Tưu gật đầu, lập tức nhìn thấy Khánh Hỉ công công đã bước vào, phía sau ông ấy còn có một tiểu thái giám mặt mày thanh tú, tay ôm một cuộn thánh chỉ màu vàng. Khánh Hỉ công công thấy cậu vẫn nằm trên giường thì vội vàng rảo bước thật nhanh đến: “Ôi trời tiểu tổ tông ơi! Đừng dậy vội, trời lạnh, cẩn thận trúng gió đấy!”
Cơ Vị Tưu thầm nghĩ, hôm qua cậu còn suýt bị đánh vì quỳ không ngay ngắn, hôm nay nếu cậu không dậy tiếp chỉ, biết đâu ngày mai đầu cậu sẽ treo ở nhà Vương Tướng thì sao?
Khánh Hỉ công công thấy Cơ Vị Tưu định vén chăn lên, vội vàng đè lấy mép chăn, nói: “Tính tình Thánh thượng, điện hạ chẳng lẽ không hiểu sao? Hôm qua vừa có người chọc giận Thánh thượng, điện hạ không may lại đến ngay sau đó... Lão nô liều mạng nói một câu, thân huynh đệ thì làm gì có hận thù qua đêm? Đêm qua Thánh thượng ngủ cũng không yên, sáng nay trời chưa sáng đã sai lão nô đến kho riêng sắp xếp đồ, mang đến cho điện hạ đấy ạ!”
Khánh Hỉ công công mười tuổi đã phục vụ bên cạnh Hoàng hậu, sau này đến mười tám tuổi, khi Cơ Tố ra đời, ông ấy liền theo hầu Cơ Tố. Nếu người khác nói câu này thì đã bị Cơ Tố chém đầu từ lâu, nhưng Khánh Hỉ công công nói thì không sao.
Cơ Vị Tưu cũng rất thân thiết với Khánh Hỉ công công. Hồi đó, trong cung của mẫu hậu không an toàn, Cơ Tố nuôi dưỡng cậu, Khánh Hỉ công công đương nhiên cũng chăm sóc cậu. Ca ca của cậu không thể ngày ngày đút cho cậu ăn uống hay tắm rửa cho cậu, những việc này đều do nhũ mẫu lo liệu. Hơn nữa, lúc đó ca ca cậu cũng không rảnh tay, nói thật, cậu gặp Khánh Hỉ công công còn nhiều hơn gặp ca ca.
Cơ Vị Tưu nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy chuyện này có bảy tám phần là thật. Dù sao cũng là tình cảm hơn mười năm, cậu nghĩ một chút rồi cũng bỏ qua... Khánh Hỉ công công là người hầu cận bên cạnh ca ca cậu, nói như thế này cũng chẳng khác gì Cơ Tố tự mình xin lỗi cậu. Nếu không có sự cho phép của ca ca, Khánh Hỉ công công cũng không dám nói lời phạm thượng như vậy. Giờ lại còn mang quà đến, đủ cả lời xin lỗi và quà tặng, cậu cứ thuận theo bậc thang mà xuống thôi. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Nếu là người khác, dù Cơ Tố nổi giận với mình thì cũng chỉ có chịu đựng, làm gì có chuyện sai Khánh Hỉ đến truyền lời giải thích? Không phục thì cũng phải nhịn! Không chỉ phải nhịn mà còn phải cảm kích viết tờ tạ tội, ai dám thái độ với Thánh thượng? Dám gây chuyện thì phải dám chết! Không chỉ dám chết một mình, mà còn phải có quyết tâm đưa cả nhà lên đường!
Hoàng quyền vốn dĩ là thứ không thể lý giải được, đặc biệt là người ca ca đã giết cha giết em để lên ngôi của cậu, tay người anh này chưa từng mềm yếu. Dù hai năm nay không nghe thấy chuyện ai bị tru di tam tộc nữa, nhưng trước đây, bầu trời Yến Kinh từng nhuộm đỏ máu, không thấy mặt trời mặt trăng.
Khánh Hỉ công công thấy sắc mặt Cơ Vị Tưu dịu xuống thì lập tức vẫy tay, Tiểu Trác công công liền dâng thánh chỉ lên. Cơ Vị Tưu mở ra liếc sơ qua, thánh chỉ do nội các soạn thảo, bỏ qua những lời hoa mỹ ca ngợi, đại ý là bảo cậu đến mấy ngôi chùa nổi tiếng ở Giang Nam thắp hương, cầu nguyện cho Thái hậu thân thể khỏe mạnh, rồi trở về Kinh Thành trong vòng nửa năm.
Cơ Vị Tưu tiện tay đặt thánh chỉ sang một bên, khiến mí mắt Khánh Hỉ công công cũng giật giật theo. Cơ Vị Tưu cười nói: “Ca của ta… Hoàng huynh của ta còn dặn dò gì khác không? Chỉ đơn thuần cho ta đi chơi thôi à?”
Đi thắp hương… chẳng phải cũng là đi chơi sao?!
Khánh Hỉ công công cười tủm tỉm đáp: “Đúng là Thánh thượng không có căn dặn gì khác, tiểu điện hạ cứ yên tâm mà đi ạ!”
Vừa nói, ông ấy vừa rút một tấm lệnh bài khảm ngọc viền châu từ trong tay áo ra, nhét vào tay Cơ Vị Tưu, nhỏ giọng dặn dò: “Thánh thượng bảo đưa cho ngài thứ này để phòng thân, ngài phải luôn mang theo bên mình. Nếu thật sự gặp phải kẻ không có mắt, điện hạ cứ việc lấy ra mà dùng.”
Cơ Vị Tưu cầm lệnh bài, săm soi một lúc lâu. Khánh Hỉ công công nhìn chằm chằm cậu, nghĩ rằng tiểu điện hạ nhất định đang cảm động đến mức không nói nên lời. Nhưng rồi lại nghe Cơ Vị Tưu nói: “... Nặng thế, phải mang theo bên người thật đấy à?”
Cơ Vị Tưu nhấc dây đeo lên lắc lắc vài cái. Lệnh bài được đúc từ vàng ròng, dây kéo căng đến mức gần như không giãn ra được. Thứ này trông không lớn, nhưng ít nhất cũng nặng chừng hai cân. Cộng thêm đống trân châu bảo ngọc nạm bên trên, tổng cộng cũng phải gần ba cân! Đùa đấy à, đeo lên thắt lưng thì thắt lưng cũng bị kéo cho trễ xuống, bỏ vào tay áo thì có khi còn có thể dùng làm vũ khí được luôn!
“Hoàng huynh ta cũng mang cái này theo bên người à? Đeo thế nào? Đeo ở đâu? Hoàng huynh không thấy nặng à? Còn thắt lưng thì sao? Lỡ đi vài bước mà bị giật rơi mất thì làm sao?”
“...” Khánh Hỉ công công thực sự không biết nên đáp thế nào. Ông ấy chớp mắt, dở khóc dở cười nói: “Tiểu điện hạ, đây là Kim Lệnh của Thánh thượng! Cầm nó trên tay là có thể điều động binh mã thủ vệ các nơi, ngài tuyệt đối không được để thất lạc, nếu mất đi thì hậu quả không thể lường được!” ( truyện trên app t.y.t )
“Ta biết mà.” Cơ Vị Tưu nghịch nghịch Kim Lệnh, lắc đầu cười: “Lần sau bảo Hoàng huynh làm cái khác đi, đừng thực dụng thế này, nặng chết đi được. Dùng ngọc có phải tốt hơn không? Làm kiểu ngọc bình an ấy, đeo trên cổ cũng không thành vấn đề. Hơn nữa ngọc còn có vân tự nhiên, không dễ làm giả. Chứ lấy vàng mà đúc, tìm bừa một thợ kim hoàn cũng có thể làm nhái được…”
Khánh Hỉ công công thầm nghĩ: Trên đời này có kẻ nào dám làm giả Kim Lệnh điều binh của Thánh thượng chứ? Chẳng lẽ không sợ tru di cửu tộc sao?! Nhưng ngẫm lại thì thấy Cơ Vị Tưu nói cũng có lý... người khác sợ bị tru di, nhưng nếu vốn dĩ đã làm ra chuyện có thể bị tru di thì lại chẳng còn gì để sợ nữa…
Khánh Hỉ công công dặn dò thêm đôi câu rồi cáo từ. Biết Cơ Vị Tưu phải lên đường trước giờ Ngọ, ông ấy cũng vội vàng trở về cung báo cáo. Lên xe ngựa, Tiểu Trác công công cũng nhanh nhẹn bước theo, ân cần rót trà cho ông ấy: “Sư phụ, uống trà ạ!”
Khánh Hỉ công công bất chợt vươn tay chộp lấy cánh tay hắn ta. Tiểu Trác công công bị kéo mạnh, suýt nữa làm đổ cả chén trà, giật mình nói: “Sư phụ?!”
Khánh Hỉ công công nhỏ giọng, nghiêm nghị nói: “Tiểu tử, những gì vừa nhìn thấy cứ giữ chặt trong lòng. Miệng ngươi phải kín, nếu để lộ ra nửa chữ, không ai có thể cứu nổi mạng ngươi đâu!”
Tiểu Trác công công gật đầu lia lịa, chẳng rõ sư phụ đang nhắc đến chuyện gì, chỉ có thể vô thức đáp lời. Lúc này Khánh Hỉ công công mới buông tay, nhận lấy chén trà, thong thả nhấp một ngụm: “Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Hầu hạ bên cạnh Thánh thượng, điều đầu tiên phải học chính là kín miệng!”
“Dạ dạ dạ, đồ đệ hiểu mà! Sư phụ cứ yên tâm ạ!”
Khánh Hỉ công công trở về cung báo cáo. Trước khi bước vào điện Thanh Ninh, ông ấy nở nụ cười tươi rói rồi nhanh nhẹn tiến vào hành lễ: “Thánh thượng.”
“Ừ.” Cơ Tố tựa người bên bàn cờ, ánh mắt rơi vào những quân đen trắng đang giằng co quyết liệt. Không biết vì sao lại dừng ngay tại thời điểm gay cấn nhất.
Khánh Hỉ công công không đợi Thánh thượng hỏi đã cười nói: “Tiểu điện hạ vẫn còn trẻ con lắm. Lão nô thất lễ nhiều lời một câu, bảo sao Thái hậu nương nương lúc nào cũng không yên lòng... Khi lão nô tới, tiểu điện hạ còn có chút ủ rũ. Vậy mà sau khi nhận thánh chỉ và Kim Lệnh, điện hạ lại vui vẻ hẳn lên, lúc lão nô rời đi còn nghe thấy điện hạ hớn hở sai người thu dọn hành lý nữa!”
“Nó được rời kinh, tất nhiên là vui rồi.” Cơ Tố chống cằm, hờ hững nói một câu như thế.
Khánh Hỉ công công khẽ chau mày, may mà cúi đầu nên không ai nhìn thấy. Ông ấy vội vàng phụ họa: “Tiểu điện hạ vui là lẽ đương nhiên ạ. Lão nô tuy ít đọc sách, nhưng cũng biết trong thơ ca có rất nhiều câu ca ngợi phong cảnh Giang Nam. Tiểu điện hạ từ nhỏ đã đọc sách, hẳn là sớm đã mong mỏi được đến đó.”
“Ngươi đấy, đúng là khéo miệng.” Cơ Tố biết Khánh Hỉ công công cố ý nói đỡ cho Cơ Vị Tưu, chỉ bình thản hỏi: “Còn nói gì khác không?”
“Tất nhiên là có ạ.” Khánh Hỉ công công tủm tỉm đáp: “Tiểu điện hạ có hỏi lão nô, bệ hạ cũng mang theo Kim Lệnh bên người sao? Một thứ nặng thế này có thấy vướng víu không? điện hạ còn bảo, đợi sau khi trở về sẽ kiến nghị với Thánh thượng, đổi sang làm bằng ngọc đeo cho nhẹ nhàng hơn.”
Còn câu “ngọc không dễ làm giả” thì ông ấy không dám thuật lại.
Cơ Tố khẽ bật cười, mở đôi mắt sâu thẳm: “Lại còn chê ỏng chê eo cơ đấy.”
Khánh Hỉ công công chỉ có thể cười... ông ấy còn có thể nói gì được nữa?
Cơ Tố lơ đễnh, hắn chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia trời trong nắng đẹp, tính theo thời gian, hẳn là Cơ Vị Tưu cũng đã rời khỏi Yến Kinh.
Nhưng thực tế...
“Vương gia, ngài định đi xa sao? Đi đâu thế? Dẫn ta theo với!” Đây là công tử vô dụng nhà đệ đệ của Cố Tướng.
“Ui, điện hạ, hoành tráng thế này là đi đâu đấy? Nếu không chê thì cho ta đi cùng với!” Đây là đứa con út chẳng ra gì nhà Hộ bộ Thị lang.
“Ê ê ê Vị Tưu, sao huynh lại đi? Đi đâu thế? Chẳng phải nói hôm nay đấu dế sao?” Đây là Nhị thiếu gia nhà Tông Thân vương.
Cơ Vị Tưu vắt chân chữ ngũ ngồi trong xe ngựa, vén rèm lên, cười híp mắt: “Xuống Giang Nam, các ngươi có đi không?”
Đám công tử bột còn tưởng là có gì vui, nghe vậy thoáng sững người, rồi lập tức tỉnh ngộ... Thế chẳng phải còn vui hơn sao?!
Thế là cả đám mồm năm miệng mười hỏi tới tấp: “Xuống Giang Nam á? Đi kiểu gì đấy điện hạ?”
Cơ Vị Tưu nhướng mày, ánh lên vẻ hăng hái khó tả, cậu chỉ lên trời: “Đi đường lớn luôn, các ngươi đi không?”
Cả bọn có lý nào không đi? Chỉ là chuyện đến quá đột ngột, mà đi xa như vậy, không phải bọn họ không muốn, mà là người nhà chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng đã có kẻ nhanh trí nhảy phắt lên xe ngựa của Cơ Vị Tưu: “Vị Tưu, mượn xe ngươi, chúng ta đi trước một bước! Xe nhà ta sẽ đuổi theo sau!”
Nói xong còn đá một phát vào gã sai vặt: “Còn không mau về báo với cha ta, nói ta theo điện hạ xuống Giang Nam rồi!”
Gã sai vặt: “... Dạ?”
Gã vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn vội vã quay đầu chạy về phủ.
Nhị thiếu gia nhà Tông Thân vương nháy mắt ra hiệu cho đám còn lại!
Những kẻ còn lại vừa nghe xong liền nghĩ, ồ, chiêu này hay! Nếu về nhà hỏi thì chắc chắn sẽ không cho đi, mà cho đi thì cũng phải thu xếp hành lý, chuẩn bị đủ thứ. Nhưng xem dáng vẻ của Thụy Vương lúc này, hẳn là phải rời khỏi Yến Kinh ngay trong ngày, đợi người nhà chuẩn bị xong thì làm sao mà đuổi kịp? Chi bằng bọn họ đi theo trước, đi chơi đã rồi tính sau. Dù người nhà có sai người đuổi theo, cùng lắm thì lúc đó quay về, rồi cứ nói là Thụy Vương điện hạ tha thiết mời, không thể từ chối được, là xong chuyện!
Cả bọn dù sao cũng chơi chung nhiều năm, làm mấy trò quậy phá kiểu này không ít, thế nên phối hợp cực kỳ ăn ý.
Chỉ trong chốc lát, cả bọn nhảy lên xe ngựa của Cơ Vị Tưu, chỉ còn lại đám sai vặt nhà ai nấy mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
“Thiếu gia! Thiếu gia... Chuyện này... không...”
...
Điện Thanh Ninh.
Khánh Hỉ công công nhận tin mật báo từ Thanh Huyền vệ, đọc xong thì cười khổ rồi đưa cho Thánh thượng: “Thánh thượng, Thanh Huyền vệ báo lại, nói là tiểu điện hạ... tiểu điện hạ... mời mười mấy người bạn thân cùng đi Giang Nam!”
Cơ Tố nhận lấy tờ giấy, ánh mắt lóe lên ý cười, hắn nói: “Cứ cho bọn họ đi.”
Cũng coi như thông minh.