Bất thình lình, một bàn tay không báo trước đặt lên xương quai xanh của Cơ Vị Tưu. Cậu không kịp suy nghĩ, sự tiếp xúc trong khoảnh khắc ấy khiến cậu sởn cả tóc gáy. Phản ứng bản năng của cơ thể nhanh hơn cả não, Cơ Vị Tưu lập tức lật người nhổm dậy, đôi tay không chút do dự khóa vào cổ đối phương. Tuy nhiên, mới vừa chạm phải chút da thịt ấm áp, đôi tay của cậu đã bị người kia chế ngự.

Cơ Vị Tưu xoay cổ tay trái, cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của đối phương, trở tay muốn bắt lấy mạch môn của kẻ đó, nhưng lại bị đối phương mạnh mẽ giữ chặt tay trái. Một tiếng vang thanh thúy không lành vang lên từ cổ tay cậu. Nhưng Cơ Vị Tưu lại cứ như không hề cảm nhận được cơn đau đớn ấy, tay phải như cành hoa men theo cánh tay đối phương vươn tới cổ. Đầu ngón tay cậu vừa mới chạm vào da thịt của đối phương thì huyệt Khúc Trì trên khuỷu tay đã bị bóp lấy, lực trên cánh tay thoáng chốc tan biến, cơn tê tái tột cùng ập tới.

Cơ Vị Tưu rên lên một tiếng, miễn cưỡng dùng tay trái tấn công, không ngờ lại bị đối phương giữ chặt một cách dễ dàng. Lúc này cả hai tay cậu đều đã bị kìm chặt, thậm chí đối phương còn lấy một tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt cậu. Cơ Vị Tưu lập tức quay đầu qua định cắn, ai ngờ bàn tay đó lại nhanh chóng luôn ra sau gáy cậu, cầm gáy kéo mạnh ra sau!

“Shhh...” Cơ Vị Tưu xuýt xoa vì đau. Trước đó cậu đã bị đánh sống bàn tay vào gáy, khí huyết bị ngưng trệ, đã có chút thương tổn, cú này càng làm tiêu tan hết toàn bộ lực lượng của cậu.

Vậy là cậu hoàn toàn bị chế ngự.

Ngay lúc đó, ánh trăng xuyên qua màn giường chiếu vào, thấp thoáng chiếu lên khuôn mặt của hai người. Cơ Vị Tưu kinh hãi: “... Ca?!”

Cơ Tố hờ hững nhìn cậu, ra lệnh: “Thắp đèn lên.”

Xung quanh bỗng nhiên rực sáng, những người cầm đèn lần lượt bước vào, chiếu sáng toàn bộ tẩm cư như ban ngày, đám người hầu cúi đầu tiến tới, vén màn giường lên, khuôn mặt lạnh lùng và tuấn tú của Cơ Tố hiện rõ trong tầm mắt của Cơ Vị Tưu.

Cơ Tố buông đôi tay Cơ Vị Tưu ra. Thấy vẻ kinh ngạc không thể giấu nổi trong ánh mắt của cậu, hắn mới nói: “Võ công còn hơi kém.”

Cơ Vị Tưu chỉ dừng ở mức gọi là có tập võ. Hồi nhỏ thể trạng của cậu quá yếu ớt, Cơ Tố phải cử võ sư dạy cậu một ít võ công để rèn luyện sức khỏe. Cơ Vị Tưu cũng hào hứng học một thời gian, bởi dù sao ai chẳng mong sau này mình có thể vận khinh công bay nhảy khắp nơi? Nhưng lý tưởng lúc nào cũng đẹp đẽ, thực tế thì luôn tàn khốc. Vào giờ học võ đầu tiên, Cơ Vị Tưu đã hối hận, trốn tránh hết mức có thể, cuối cùng bị Cơ Tố ép buộc, chỉ có thể miễn cưỡng hoàn thành bài tập cơ bản mỗi ngày.

Sau này Cơ Vị Tưu ra ngoài ở riêng, không còn ai quản cậu, thế là cậu sống buông thả luôn, ngủ đến khi tự dậy không sướng hả? Nằm thẳng cẳng khó chịu quá hay gì? Tại sao phải dậy lúc mặt trời còn chưa ló dạng để đứng trung bình tấn, đánh quyền, luyện kiếm? Cậu là một Vương gia chỉ thích ăn chơi, lý nào lại kỳ vọng luyện thành võ nghệ vô song? Rảnh rỗi sinh nông nổi hay gì?! Mà luyện mấy bài cường thân kiện thể thôi là được rồi, mỗi ngày cậu đánh Ngũ Cầm Hí, Thái Cực Quyền chẳng phải cũng khỏe lên sao?!

Cơ Vị Tưu vừa định nói gì đó thì đột nhiên rên lên một tiếng, nhìn cổ tay trái của mình. Vừa rồi cậu không dám nương tay với chính mình, bây giờ cổ tay trái đã có dấu hiệu bị trẹo. Cơ Tố thấy thế bèn đưa tay nắm lấy tay Cơ Vị Tưu, tiện tay lắc một cái. Tiếng “rắc” vang lên, cổ tay bị trật khớp đã được chỉnh lại ngay lập tức.

Cơ Vị Tưu còn chưa kịp kêu la thì cơn đau ở cổ tay đã biến mất. Cậu ngơ ngác nhìn Cơ Tố như một con ngỗng đần độn, mãi một lúc sau mới giật mình hoàn hồn: “... Ca, sao huynh lại bảo Chu Thanh đánh ngất ta?”

Cơ Tố thờ ơ đáp lời: “Lòng đề phòng phải luôn có.”

Cơ Vị Tưu bĩu môi, vừa xoa cổ tay mình vừa nói: “Không phải cái này là huynh sắp xếp cho ta à? Ta có gì đâu mà phải đề phòng? Có phải huynh đánh giá cao ta quá rồi không?” Lavender x TYT

Với võ công của Cơ Vị Tưu thì đâu cần đến phó thống lĩnh là Chu Thanh, chọn bất kỳ ai trong đám Thanh Huyền Vệ cũng được, không cần nói gì đến đánh lén hay không đánh lén, chỉ cần đưa hai người họ lên võ đài tỷ thí một trận công khai là cậu đã chẳng có bao nhiêu cơ hội phản kháng rồi.

Ánh mắt của Cơ Tố thoáng lay động, có vẻ như chứa đựng đôi chút ý cười, nhưng nhìn kỹ lại chẳng thấy chút dấu vết nào. Hắn nói: “Xuống.”

Cơ Vị Tưu nhìn theo ánh mắt của hắn, bấy giờ cậu mới phát hiện mình vẫn còn đang ngồi trên người Cơ Tố. Cậu định đứng dậy, nhưng lúc này bụng cậu kêu rột rột, mãi đến lúc này Cơ Vị Tưu mới cảm thấy bụng mình nóng như lửa đốt. Thần kinh căng như dây đàn lúc cậu lúc này mới được thả lỏng, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp. Cơ Vị Tưu nghiêng đầu hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Cơ Tố: “Năm ngày.”

“Hả... Năm ngày?! Cái tên Chu Thanh kia ác độc thế? Ta có đắc tội gì với hắn bao giờ đâu...” Nghe thấy con số ‘năm ngày’, Cơ Vị Tưu lại càng cảm thấy người mình rũ rượi khó tả. Thảo nào tay chân cậu lại không còn sức lực, đầu óc cũng không suy nghĩ nhanh nhạy nổi. Cơ Vị Tưu từ từ lăn từ người Cơ Tố sang giường, ngoan ngoãn nằm xuống: “Bảo sao cổ ta đau gần chết... Ca, lúc nãy ca tóm gáy ta không thể nương tay một chút được à? Bóp xong còn đau hơn...”

Cơ Tố buông một câu đầy bâng quơ: “Tai nạn thôi.”

Chu Thanh có ý thức kiểm soát lực tay, nhưng khi đưa Cơ Vị Tưu về đã gặp phải một số tình huống bất ngờ. Cơ Vị Tưu lại bị trúng một loại thuốc mê, khiến cậu ngủ li bì năm ngày ròng rã.

Cơ Vị Tưu tự chải tóc, lộ ra một mảnh da trắng như tuyết, trên đó xuất hiện vài dấu tay ửng đỏ. Cậu đưa tay không ngừng xoa nắn vùng gáy đau nhức, xoa đến mức vùng da ấy ửng màu hồng nhạt. Cuối cùng Cơ Vị Tưu cũng chấp nhận lời giải thích này, lê giọng rõ dài: “Đói quá... Ca, sao huynh lại ở trên giường của ta?”

Cơ Tố lườm cậu một cái: “Hỗn láo.”

Cơ Vị Tưu vẫn còn ngu ngơ chưa tỉnh táo, cố gắng động não nhưng cũng không thể nghĩ ra được nhiều điều. Trong khoảng thời gian này, chắc hẳn anh trai của cậu sẽ không bỏ mặc cậu đói chết thật, ít nhất cũng phải cho cậu chút cháo hay gì đó, không thì khéo cậu sẽ không thốt được lời nào cũng nên. Vì vậy, khi nghĩ đến ý nghĩa của từ “hỗn láo” mà Cơ Tố vừa nói, Cơ Vị Tưu đoán có lẽ là vì cách gọi không đúng thôi?

Thế là cậu đổi cách gọi ngay: “Hoàng huynh... Thánh thượng, bệ hạ, sao ngài lại ở trên giường của thần đệ?”

Thấy Cơ Tố không để ý đến mình, cậu lại lết lại gần: “Hoàng huynh, khi nào mới có đồ ăn? Ta thật sự đói lắm rồi.”

Cơ Tố cụp mắt nhìn xuống, thấy Cơ Vị Tưu nằm nghiêng trên giường, đang ra vẻ tội nghiệp nhìn mình. Dù sao cậu cũng đã ở cạnh hắn từ nhỏ, lớn lên trong nhung lụa, cả đời chưa từng chịu khổ như vậy bao giờ. Cơ Tố cũng không so đo với Cơ Vị Tưu, khoác áo đứng dậy. Lúc này cậu mới nhận ra Cơ Tố chỉ cởi ngoại bào, nằm nghỉ một lát ở mép giường thôi.

Cơ Tố đưa tay lên, lập tức có người hầu mang đồ ăn nóng hổi đến. Trong lúc Cơ Vị Tưu vẫn còn mê man, nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn sẵn để phòng cậu tỉnh lại bất ngờ. Cơ Vị Tưu ngồi dậy, người hầu nhanh chóng bước tới sắp xếp cho cậu. Chỉ vài nhịp thở sau, một bát cháo loãng đến mức gần như không có gạo đã được đặt trong tay Cơ Vị Tưu.

Cơ Vị Tưu múc thử một thìa cháo, không giấu được vẻ mặt khó chịu: “... Bảo nhà bếp làm thêm một bát thịt kho tàu đi.”

Người hầu kính cẩn cúi đầu, không dám trả lời. Cơ Tố cũng không thèm nhìn cậu, chỉ nói: “Không được.”

Cơ Tố nắm quyền lực bao năm, Cơ Vị Tưu cũng hiểu mình đã nằm một chỗ khá lâu, cần ăn thức ăn dễ tiêu hóa nên không dám cãi lại lời hắn. Thấy cháo vừa đủ ấm, Cơ Vị Tưu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Nước cháo đặc sánh theo thực quản vào dạ dày, cái ấm áp lan tỏa khắp người.

Cơ Vị Tưu liếc mắt ra hiệu cho người hầu. Người đó hiểu ý, lại rót cho cậu thêm một bát. Cơ Vị Tưu uống ba bát liền mới thấy no. Cậu tựa lưng vào đầu giường, ngáp một cái rồi nói: “Hoàng huynh, lần sau sai người bắt ta thì cứ bảo ta một tiếng, ta tự đi được.”

Cơ Tố bật cười. Ngay lúc đó, tiếng xin được vào yết kiến của Thái y vang lên, Cơ Tố gật đầu, người hầu lập tức dẫn Thái y vào. Sau khi hành lễ với Cơ Tố, Thái y tiến đến bên giường, cúi người hành lễ Cơ Vị Tưu: “Điện hạ.”

“Cám ơn Hồ Thái y đã vất vả.” Cơ Vị Tưu chủ động đưa tay ra. Mặc dù vị này không phải là Viện trưởng của Thái Y viện, nhưng trong số các Thái y, ông ấy là người giỏi nhất. Hồ Thái y rất ít khi tham gia xử lý công việc của Thái Y viện, chỉ một lòng nghiên cứu y thuật, ngay cả Hoàng gia cũng không dễ dàng mời ông ấy lộ mặt.

Cơ mà Cơ Vị Tưu quen biết Hồ Thái y từ nhỏ. Ông ấy mang ơn Hoàng huynh của cậu, hồi nhỏ sức khỏe cậu còn yếu, thường xuyên phải gặp Hồ Thái y.

Vừa nhìn thấy ông ấy đến, Cơ Vị Tưu nghĩ rằng “tai nạn” mà mình gặp phải có lẽ không phải chuyện đơn giản. Nghĩ thôi cũng biết năm ngày trời là khái niệm gì? Cậu mới chỉ vừa tròn mười tám tuổi, cơ thể đang ở độ tuổi khỏe mạnh nhất, tai nạn gì có thể khiến cậu phải ngủ li bì suốt năm ngày liền? Nếu nói cậu bị đâm một đao vào điểm chí mạng, khiến cậu hôn mê năm ngày thì cậu cũng tin.

Thái y bắt mạch, kiểm tra cẩn thận cổ tay và vùng gáy của Cơ Vị Tưu, sau đó mới đưa ra kết luận: “Tác dụng của thuốc mê kia quả là không thể ngờ được. Điện hạ đã bị tổn hại một ít nguyên khí, may mà điện hạ đang ở độ tuổi khỏe mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi hai tháng là sẽ không sao... Trong thời gian này, điện hạ sẽ hơi mệt mỏi, nhưng không cần quá lo lắng, lát nữa lão thần sẽ kê hai đơn thuốc, uống trong ba ngày, còn lại có thể bồi bổ bằng thức ăn.” ( truyện trên app t.y.t )

Cơ Vị Tưu hỏi: “Thuốc mê gì?”

Hồ Thái y bỗng nhiên nở nụ cười, khuôn mặt già nua của ông ấy thoáng hiện lên vẻ quái dị khiến người ta rùng mình: “Thuốc mê này khá bình thường, nhưng lại pha thêm Nhuyễn Cân Tán và Truy Hồn Tác, vì vậy mới khó giải quyết. Truy Hồn Tác là loại độc phải dùng trong thời gian dài mới có tác dụng... Thần đã giải độc cho điện hạ rồi, không sao.”

Đầu óc có phần mơ màng của Cơ Vị Tưu bỗng chốc tỉnh táo. Rõ ràng chuyện này không phải do anh trai cậu làm, không vì lý do gì cả, chỉ là anh trai cậu không cần phải làm như vậy mà thôi. Nếu anh trai cậu không bận tâm đến cảm nhận của mẫu hậu thì giết chết cậu luôn là xong, đâu cần phải tốn công dùng “Truy Hồn Tác” làm gì?

Vậy thì “tai nạn” ấy là gì? Liệu có phải là trên đường Chu Thanh đưa cậu đến chỗ Hoàng huynh, họ đã bị tập kích, dẫn đến việc cậu bị thương lần nữa, từ đó hôn mê suốt năm ngày liền? Việc Chu Thanh đánh ngất cậu rồi đưa cậu đi vốn là một bí mật quan trọng. Ngay cả khi các Thanh Huyền vệ phát hiện ra Cơ Vị Tưu mất tích, đồng thời Chu Thanh cũng vắng mặt thì rõ ràng khả năng cao là chuyện này liên quan đến Chu Thanh, họ vẫn sẽ giả vờ như không biết gì. Dù sao thì “Chu Thanh” cũng đã bị Thụy Vương điện hạ đánh ba mươi gậy, gần như bị đánh nát thịt, hiện vẫn đang phải dưỡng thương.

Vậy ai là người đã phản bội? Ai là người tiết lộ cho thích khách về việc Chu Thanh đưa cậu rời khỏi thuyền? Họ đi theo đường nào? Nếu vụ này là do Cơ Tố đầu sỏ thì không thể nào chỉ có một mình Chu Thanh dẫn cậu đi, chắc chắn phải có những Thanh Huyền vệ khác đi theo. Vậy ai có thể cho cậu sử dụng một loại thuốc mê mạnh mẽ như vậy trong khi có đến hơn mười, thậm chí hai ba chục Thanh Huyền vệ ở đó?

Thấy Cơ Vị Tưu im lặng trầm tư, Hồ Thái y tưởng cậu sợ hãi nên vỗ vào cánh tay cậu, hiền hòa bảo: “Đây là thuốc viên, không đắng đâu, điện hạ cứ yên tâm.”

Cơ Vị Tưu gật đầu, sau đó quay qua nhìn Cơ Tố. Cậu không biết mình có nên hỏi không, dù sao thì ca ca cậu cũng vừa nói đó chỉ là một “tai nạn”. Xét về một khía cạnh nào đó, câu nói ấy có nghĩa là Cơ Vị Tưu chưa cần biết tình hình cụ thể.

Hồi Thái y rời đi, Cơ Vị Tưu suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Hoàng huynh, ta có cần phải tiếp tục đi về hướng Nam không?”

Cơ Tố đứng cạnh bàn, đang lật một cuốn sổ, nghe vậy thì đáp: “Nếu đệ không muốn đi thì đừng đi.”

Cơ Vị Tưu hơi sửng sốt, tựa hồ hơi thất vọng, hỏi: “... Vậy rốt cuộc ta có đi không?”

Cơ Tố liếc nhìn cậu, vẻ mặt sâu xa rất khó hiểu. Hắn đặt cuốn sổ xuống, đi đến bên mép giường, lấy một chiếc lọ nhỏ ở kế bên đến. Hắn nắm lấy vai Cơ Vị Tưu, bảo cậu quay người lại, tiếng vuốt ve sột soạt truyền đến, rồi cảm giác lạnh buốt từ trên gáy Cơ Vị Tưu truyền đi khắp cơ thể.

Những ngón tay thon dài với vết chai mỏng khẽ lướt qua trên gáy, khiến Cơ Vị Tưu bất giác co rúm lại, nhồn nhột, nhưng cậu không dám động đậy.

Chất giọng bình tĩnh của Cơ Tố truyền đến từ sau lưng cậu: “Thụy Vương đã xuôi Nam rồi.”

Cơ Vị Tưu hiểu ý Hoàng huynh muốn nói gì. Chắc chắn trong thời gian đó đã xảy ra chuyện lớn, Cơ Tố có nhiệm vụ cần làm, không thể quay lại, nên dù thế nào đi nữa, “Thụy Vương” cũng phải xuôi Nam.

Cơ Vị Tưu là Thụy Vương, nhưng “Thụy Vương” không nhất thiết phải là Cơ Vị Tưu.

Cơ Tố đã triệu cậu hồi kinh, tức là để miễn trừ tai họa cho cậu... Nhưng nghĩ đến việc hiếm hoi lắm mới rời khỏi Kinh Thành, Cơ Tố không muốn làm cậu mất hứng, nếu cậu vẫn muốn đi du ngoạn Giang Nam thì cũng được.

Trong lòng Cơ Vị Tưu cảm thấy phức tạp, không phải anh trai của cậu… muốn dùng cậu làm mồi nhử sao? Sao lại đổi ý?

Cơ Tố nhẹ nhàng ấn mạnh thêm một chút, thấy Cơ Vị Tưu ngoan ngoãn cúi đầu, lộ ra phần cổ trắng nõn, hắn nhanh chóng xoa bóp mạnh hơn ở các huyệt đạo trên cổ, giúp cho cậu cảm thấy dễ chịu một chút. Rồi Cơ Tố thấy Cơ Vị Tưu chủ động giơ tay vén tóc lên, suýt chút nữa hắn đã mắng cậu vài câu.

Cơ Vị Tưu không hề kính nể hay sợ hắn chút nào.

Ngoan thì ngoan thật, nhưng lúc hỗn lên thì cũng chẳng kém ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play