Lúc Cơ Vị Tưu đến điện Thanh Ninh, Cơ Tố không có ở đó, hỏi thăm cung nhân mới biết hắn đã tới nội các nghị sự. Tự dưng Cơ Vị Tưu có cảm giác như bị cấp trên bắt quả tang trốn việc, nhưng cậu mặt dày cũng không phải ngày một ngày hai, thế là cậu tìm một chỗ gần cửa sổ có nắng trong điện Thanh Ninh, an vị ngồi chờ Cơ Tố trở về.
Nhưng đợi mãi mà Cơ Tố vẫn chưa quay lại, Cơ Vị Tưu nằm thiếp đi luôn từ lúc nào không hay.
Lúc Cơ Tố trở về điện Thanh Ninh, đập vào mắt hắn chính là cảnh tượng Cơ Vị Tưu đang nằm gục trên giường La Hán mà say ngủ. Cậu kê sát chiếc bàn nhỏ, vùi đầu trên cánh tay, một tay vắt nghiêng trên bàn, ánh nắng xuyên qua song cửa, rọi xuống bàn tay trắng trẻo tinh tế của thanh niên, tôn lên làn da như ngọc, đầu ngón tay hơi cong, chẳng hề vướng chút thương tích nào.
Khánh Hỉ công công định bước lên đánh thức Cơ Vị Tưu, nhưng thấy Cơ Tố khẽ nâng tay ra hiệu không cần. Hắn nhận lấy áo choàng do cung nhân dâng lên, đắp lên người Cơ Vị Tưu, sau đó thản nhiên ra lệnh: “Dâng trà.”
Nghe có vẻ bình thường, nhưng giọng điệu lại dịu hơn hẳn thường ngày.
Khánh Hỉ công công thầm lắc đầu, xem ra ông ấy đã lo xa rồi. Nhìn dáng vẻ này của Cơ Tố, e là cuối cùng hắn cũng không nỡ đánh tay cậu đâu.
Cơ Tố an tọa bên cạnh Cơ Vị Tưu, điệu bộ vẫn ung dung nhàn nhã như thường. Hắn sai người mang tấu chương đến, rồi cũng tựa vào cửa sổ thong thả xem tấu chương. Đến chừng một canh giờ sau, Cơ Vị Tưu mới khẽ rên một tiếng, từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT