Tuy xung quanh vẫn còn không ít zombie, nhưng Chân Lục Trà đã nghe thấy tiếng xe của đội cứu viện đang chạy đến từ phía xa.
Chưa đầy nửa ngày, những con zombie do Cố Nhu Nhu triệu tập đến đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Mọi người ngồi xe trở về căn cứ vào buổi tối, ai nấy đều mệt mỏi, cơ thể như bị đè nặng ngàn cân.
Tối nay Chân Lục Trà không theo Tạ Lam Án về nhà riêng của họ, cô cùng Nam Sương đến căn nhà thuê của hai người. Trên đường đi, Nam Sương không nói lời nào, tay nắm chặt sợi dây chuyền, cả người như bị rút hết sức lực.
"Cậu ổn không?" Chân Lục Trà đỡ Nam Sương ngồi xuống sofa, thuận tiện rót cho cô ấy cốc nước.
Nam Sương ôm cốc nước, ánh mắt trống rỗng, chỉ ngây ngốc nhìn nước trong cốc.
Chân Lục Trà nhìn cô ấy như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, cô đặt cốc nước trong tay Nam Sương xuống bàn trà rồi quay người ôm lấy Nam Sương: "Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên, tôi ở đây."
Lời nói nhẹ nhàng lại như mở ra cánh cửa cho cảm xúc sụp đổ của Nam Sương, cô ấy bắt đầu khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế, như muốn khóc hết mọi tủi thân và hối hận. Cuối cùng hai người ngủ thiếp đi trên sofa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT