Ôi trời.
Thì ra trên đời thực sự có chuyện oan gia ngõ hẹp.
Vân Đóa cảm thấy không chỉ ngõ hẹp, mà cả cái chỗ ngồi này cũng hẹp kinh khủng.
Cô ngẩng mặt lên, ngây ngẩn nhìn anh ta. Đôi môi hồng nhạt khẽ hé mở, không rõ là do quá bất ngờ hay đang thất thần.
Người đàn ông cũng không rời mắt, còn nhướn đôi mày gãy lên, rất hứng thú liếc nhìn cô.
Lần này khoảng cách gần hơn. Vân Đóa mới phát hiện ra anh ta thực sự là một cực phẩm. Không phải kiểu mỹ nam trẻ trung đang thịnh hành hiện nay, mà là kiểu đàn ông chững chạc, nam tính. Cả người tỏa ra hormone nguyên thủy, đậm chất đàn ông, khiến người khác không khỏi choáng ngợp.
Thân hình chín chắn, khí chất trầm ổn, nhưng gương mặt lại rất trẻ. Ngũ quan anh tuấn mang chút ngông cuồng và bướng bỉnh của tuổi trẻ.
Ừm, đúng là cực phẩm.
Vân Đóa khách quan đưa ra đánh giá như vậy.
Sau đó, cô quay mặt đi một cách cứng nhắc, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt.
Đáng tiếc, đáng tiếc thật.
Mặt… người… dạ… thú.
Cô nghĩ đến chuyện xảy ra ở quán bar, liền đưa ra kết luận chắc nịch như vậy.
Đáng tiếc thay cho cái vẻ ngoài đẹp đẽ này.
Vân Đóa mím môi, khẽ hừ một tiếng, cố tình ép sát vào người Trần Hi Hi, tạo khoảng cách với kẻ mặt người dạ thú kia. Người đàn ông cũng thu lại ánh mắt, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nửa như trêu chọc. Anh ta còn giơ tay chạm nhẹ vào cổ mình, như đang cố ý khiêu khích.
Bên cạnh, Trần Hi Hi vẫn âm thầm quan sát mọi thứ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Cô nghiêng đầu, liếc nhìn cô em họ khuôn mặt đóng băng, rồi lại quay sang nhìn chàng trai đẹp trai kia. Bằng trực giác, cô đã ngửi thấy mùi drama đáng hóng.
Chàng trai bên cạnh người đàn ông kia cũng cúi đầu, nhỏ giọng hỏi gì đó. Nhìn vẻ tò mò trên mặt anh ta, chắc cũng đang hóng drama như cô.
“Quen nhau à?” Trần Hi Hi và Kỳ Lãng đồng thanh hỏi.
“Không quen.” Vân Đóa và Lệ Kiêu đồng thanh đáp.
Đừng hỏi. Hỏi tức là không quen.
Trần Hi Hi bật cười. Cô hiểu quá rõ em họ mình.
Cô em họ nhỏ của cô rất xinh đẹp, từ nhỏ đã có vô số chàng trai xếp hàng tỏ tình. Nhưng rồi, những kẻ tỏ tình ấy cũng lần lượt bị hạ gục. Nhiều người hôm trước vừa tỏ tình, hôm sau đã bị Vân Đóa phủ nhận không quen.
Nhưng lần “không quen” này rõ ràng không giống mọi lần chút nào.
“Chuyện là sao đây? Em đâu phải kiểu dễ tự dưng gặp gỡ người ta ở ngoài đâu?” Trần Hi Hi thúc nhẹ Vân Đóa bằng khuỷu tay, ánh mắt nháy về phía Lệ Kiêu. “Ở đâu mà kiếm được cái ‘tình cờ gặp gỡ’ thế này?”
Vân Đóa không chút biểu cảm: “Chính là cái người hôm chị say quắc cần câu ở quán bar mà gặp.”
“Hả?”
Vân Đóa đơn giản kể lại chuyện hôm đó cho Trần Hi Hi nghe. Nhưng sau khi nghe xong, Trần Hi Hi không đứng về phe cô mà còn chống lưng cho đối phương.
“Chị nhớ không phải anh ta.” Trần Hi Hi nhìn Lệ Kiêu một lượt rồi lắc đầu, “Hôm đó, nếu chị thực sự bị bỏ thuốc thì không phải do anh ta.”
“Chị nhớ cái gì chứ!” Vân Đóa cảm thấy chỉ số IQ của mình bị xúc phạm. “Chị à, hôm đó chị say đến mức gọi em bằng tên con mèo nhà chị, chị nhớ được à!”
Trần Hi Hi giơ hai tay lên, không phục nhưng đành bất lực: “Uống say thì chị đúng là không nhớ gì thật, nhưng trước đó chị nhớ là có một ông Tây đầy tóc tết bé tí, nhìn như cây lau nhà, đang uống rượu với chị mà-”