Anh cởi dây áo, bỏ chiến bào, để lộ cơ bắp rắn chắc và mạnh mẽ. Làn da màu đồng cổ của anh mang một nét quyến rũ nguyên sơ, từng đường nét cơ bắp hoàn hảo như có sức sống, nhấp nhô theo từng cử động của anh.

Khán đài lập tức vang lên tiếng hét “aaa” đầy phấn khích của các nữ khán giả.

Xem ra, vẻ đẹp của con người đúng là tài sản chung của nhân loại.

Lệ Kiêu sải bước dài qua dây thừng, bước vào võ đài, đứng đối diện với Nhã Tang mặc quần đấm bốc màu đỏ.

Trận đấu quyền anh bắt đầu từ màn đối đầu trước trận. Toàn thân Nhã Tang tràn đầy sự kích động, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Kiêu, gương mặt đen sạm căng cứng, cơ quai hàm nổi rõ, toát lên khao khát phục thù mãnh liệt.

Lệ Kiêu nhìn lại hắn không chút e ngại. Anh không giống Nhã Tang, viết tất cả sát khí lên mặt. Nhưng Vân Đóa nhìn người đàn ông mặc quần đùi đen, bất giác nhớ lại cảm giác hồi cấp ba khi lén lút đọc truyện tranh dưới bàn, bất thình lình quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa âm thầm quan sát — hoặc cảm giác khi còn nhỏ phạm lỗi, bị dì cầm vỉ ruồi mỉm cười bảo “Vân Đóa, lại đây nào.”

Người đàn ông này, không cần giận dữ vẫn tự toát ra uy nghiêm, mang khí chất bẩm sinh. Dù không nói một lời, anh cũng dễ dàng thu hút toàn bộ ánh nhìn, khiến mọi người tự nhiên nảy sinh cảm giác kính sợ.

Hiệp đầu bắt đầu, Nhã Tang lao vào trận với chiến thuật tấn công chớp nhoáng, nhanh nhẹn và quyết liệt. Khí thế của hắn rất mạnh, nhưng cách đánh của hắn thiếu sự tỉnh táo, nhiều cú đấm lực mạnh không sinh ra được uy hiếp với Lệ Kiêu, trái lại còn bị Lệ Kiêu phản công làm mất thăng bằng.

Trên khán đài, khán giả hò hét cuồng nhiệt. Những người ngồi hàng đầu vỗ tay lên lan can tạo thành những tiếng “bộp bộp” vang dội. Không khí trong phòng đấu nhanh chóng trở nên nóng như lửa.

Nhã Tang là gương mặt quen thuộc trong các giải đấu Đông Nam Á, được nhiều khán giả biết đến, tiếng cổ vũ dành cho hắn vang lên áp đảo. Đối với võ sĩ, sự cổ vũ của khán giả không chỉ là tinh thần mà còn là nguồn năng lượng. Mỗi lần khán giả reo hò, mỗi tràng pháo tay đều như đổ thêm lửa vào động cơ chiến đấu của họ. Khi hắn tung ra những cú đấm, họ reo hò; khi hắn tiến lên, họ vỗ tay — toàn bộ phòng tập nhộn nhịp hoạt động, như thể trận đấu này không chỉ là cuộc chiến giữa hai người.

Lệ Kiêu không hề bị khí thế của đối thủ làm dao động. Anh đánh rất điềm tĩnh và uy lực, từng cú đấm đều mạnh mẽ và chuẩn xác, tấn công vào đúng điểm yếu của Nhã Tang.

Người đàn ông này đánh một mình nhưng lại có khí thế như thể đang chấp cả trăm người, quả thực không thể chống đỡ.

Kỳ Lãng hét lớn như thể một mình đấu với trăm người vậy… Chẳng mấy chốc kéo theo cả Trần Hi Hi cùng nhảy lên hò hét, hai người loay hoay vừa nhảy vừa hét vang Lệ Kiêu cố lên.

Vân Đóa nhìn chằm chằm vào võ đài, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp dõi theo bóng người kia không chớp mắt, đồng tử màu nhạt chậm rãi giãn ra, lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, cuối cùng toàn thân tràn ngập cảm giác ấm áp hưng phấn.

Trước đây, Vân Đóa từng nghĩ rằng quyền anh thật dã man, chỉ là hai người lao vào đấm nhau đến mặt mũi bầm dập máu me be bét, có gì thú vị đâu.

Nhưng cuộc chiến giữa người đàn ông trên sân lại bất ngờ thú vị để xem, hay nói chính xác hơn là cuốn hút.

Mỗi lần anh tấn công, phòng thủ hay né tránh, đều có vẻ gì đó rất thông minh, hơn nữa vô cùng điềm tĩnh, không hề có bất kỳ bước đi lộn xộn nào.

Đối thủ của anh mạnh, nhưng chính vì hai người ngang sức ngang tài, nên trận đấu mới bộc lộ tinh thần chiến đấu và nhiệt huyết.

Những cú đấm bọn họ tung ra không chỉ là màn phô diễn sức mạnh, mà còn là cuộc đấu trí đầy kỹ thuật.

Ánh mắt Vân Đóa vẫn chăm chú nhìn người đàn ông đang chiến đấu trên võ đài, sâu trong đôi mắt màu hổ phách của cô hiện lên những gợn sóng nhỏ. Cô xem từng cú đấm của anh, từng lần né tránh nhanh nhẹn, tim cô cũng như theo nhịp mà thắt lại rồi nhảy dựng lên.

Dần dần, khán giả chuyển sang cổ vũ cho người mạnh hơn. Khi người đàn ông đánh trúng đối thủ, tiếng reo hò vang dội khắp khán phòng.

Không biết có phải vì bị không khí cuồng nhiệt tác động không, nhưng khi Lệ Kiêu tung cú đấm mạnh trúng Nhã Tang, Vân Đóa cũng bất giác há mồm —

Môi cô khẽ mấp máy, vẫn cố giữ chút cố chấp cuối cùng, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cô sao thế này?

Không lẽ cô thật sự bị “mê hoặc” rồi sao?

Không không không. Đây chỉ là cảm xúc tự nhiên mà du khách nước ngoài dành cho đồng hương của mình trong cuộc thi, và đó cũng chính là lòng tự hào dân tộc mà mỗi thanh niên yêu nước đều có.

Có những phản ứng cảm xúc là điều bình thường.

Nhưng tại sao lúc nãy cô lại cứ nghĩ tới cảnh ngồi trên đùi anh thế?

Vân Đóa nhìn bộ ngực rộng lớn và rắn chắc của người đàn ông, tự nhiên nhớ lại cảm giác bàn tay mình chạm vào đó, cứng và nóng, ủi phẳng lòng bàn tay cô qua lớp vải...

Vân Đóa đột nhiên hít mạnh một hơi, chớp mắt thật mạnh.

Không, cô chắc chắn chưa bị mê hoặc!

Nhã Tang có tiến bộ hơn lần trước, không bị đánh bại trong 8 giây, và bước vào hiệp 2. Lệ Kiêu vẫn luôn tấn công hắn, đến khi gần cuối hiệp, đòn tấn công của Nhã Tang đã để lộ ra một sơ hở. Một cú đá của Lệ Kiêu quét trúng đầu gối Nhã Tang, khiến hắn lập tức quỳ rạp xuống đất.

Lệ Kiêu giành chiến thắng TKO (*), Nhã Tang không thể tiếp tục trận đấu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play