Giang Vãn Tuyết chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng lập tức dựng đứng lên, nàng ta quay đầu lại nhìn cây mai một cái, rõ ràng không có gì, nhưng vẫn làm cho nàng ta không dám nhìn lần thứ hai.
Nàng ta hung tợn nói với Hàn Quân Diệp: "Là ai dạy ngươi những lời này? Có phải tiện đề tử* Đàm Vân kia hay không?"
*tiện đề tử: Đồ đĩ, tiếng chửi con gái phụ nữ thời xưa.
Trên gương mặt Bánh Bao của Hàn Quân Diệp là thần sắc ngây thơ mà lại ngớ ngẩn: "Phụ thân nói, khúc nhạc mẫu thân đàn thật dễ nghe."
Những lời này làm cho sắc mặt Giang Vãn Tuyết lại trắng bệch vài phần, cách đây chưa được bao lâu, hàng năm nàng ta và Hàn Tử Thần cũng đánh đàn tấu tiêu dưới gốc cây hàn mai. .
Nàng ta quay đầu lại nhìn cây mai nở rộ, trên cây rõ ràng không có gì, nhưng đáy mắt nàng ta vẫn trở nên hoảng sợ, môi cũng run rẩy, chạy trốn rời khỏi đình viện.
Hàn Quân Diệp nhìn bóng lưng mẫu thân mình rời đi, đôi mắt đen như nho, sâu thẳm không lường được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT