Mộ Hành Phong gắt gao nhìn chằm chằm Vệ Nhu, tức giận đến cả người run rẩy, lại tê tâm liệt phế ho khan, ho ra phía sau, chỉ cảm thấy cổ họng có một cỗ tanh ngọt, hắn ta ho ra một ngụm máu.
"Chủ tử!" Cát Hồi lo lắng gọi một tiếng, muốn tiến lên lại bị một ánh mắt Mộ Hành Phong ngăn lại.
Mộ Hành Phong dùng tay áo lau đi vết máu bên môi, nhìn Vệ Nhu, lộ ra một nụ cười chua xót mà tự giễu: "Nàng trưởng thành, cũng càng ngày càng thông minh. . Nếu đó là những gì nàng muốn, ta đây sẽ thành toàn cho nàng."
Mộ Hành Phong dựng thẳng ba ngón tay, tầm mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt mà suy yếu của Vệ Nhu, khàn khàn mở miệng: "Mộ Hành Phong ta ở đây thề, kiếp này, không được nhận nữ nhi của Vệ Nhu là huyết mạch Mộ thị."
Dứt lời, trong phòng lâm vào một loại yên lặng đáng sợ, hắn ta nhìn Vệ Nhu, mặt mày cười lại ôn nhu như lúc trước: "Được rồi, chữa thương trước. . Đừng sợ, ta châm cứu không đau."
Vệ Nhu quay mặt lại, khóe mắt vẫn chảy ra hàng lệ trong suốt.
Khi nàng ta còn trẻ, một lần sợ châm cứu, có vài lần bệnh nặng cần phải ghim ngân châm, hắn ta đều dùng giọng điệu dịu dàng như vậy dỗ dành mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT