Lâm Sơ uống canh gừng xong, nghĩ Vệ Nhu không biết tình hình chiến đấu trước mắt, tất nhiên vẫn lo lắng, đang chuẩn bị đến chỗ Vệ Nhu nói cho nàng ta biết man di đã lui binh, không muốn ra ngoài liền nhìn thấy Viên Tam gánh đầy hai sọt quặng sắt đi về phía hậu viện.
Thợ rèn ôm cánh tay đứng ở cửa thùy hoa hậu viện: "Ngươi cũng không dùng đồ đạc chắn mưa một chút, nhóm quặng sắt này dính nước, chất lượng sắt đánh ra phải suy giảm."
Trên mặt Viên Tam có một vết thẹo dài hơn một tấc, làm cho gương mặt hắn ta vốn đôn hậu ôn hòa thoạt nhìn có thêm vài phần dã tính, nghe được lời của thợ rèn, chỉ bình thản nhìn lướt qua thợ rèn một cái, trong mắt nhìn không ra cảm xúc mảy may: "Trước khi quặng sắt này chưa được khai thác, nước mưa trên núi hẳn đã bị dính cũng không ít đi."
Con ngươi thợ rèn híp lại: "Quá trình dập lửa, ta đã làm việc hơn mười năm, vẫn hiểu được nhiều hơn ngươi một chút."
Viên Tam bất vi sở động: "Xem ra sư phụ ngươi đã nhận lầm đệ tử, ta chọn quặng sắt cho Nhị tiểu thư đã gần mười năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe nàng ấy nói qua trước khi quặng sắt ném vào lò không thể dính nước."
Nói xong câu này, hắn ta liền gánh quặng sắt trực tiếp lướt qua thợ rèn đi vào cửa thùy hoa.
Thợ rèn gãi một mái tóc ngắn vừa dày vừa cứng, hiển nhiên bộ dáng thập phần bực bội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT