Lý Vũ cũng nói: “Vương Lâm bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, vẫn chưa có con, nghe nói bên ngoài cũng tìm phụ nữ khác, nhưng căn bản là một cái trứng cũng không có.”
“Theo tôi thấy , đây là nhân quả tuần hoàn , là quả báo!”
Nghe lời ba người, trong lòng Triệu Quân dâng lên một chút ấm áp.
Từ nhỏ anh đã biết mình bị bắt cóc, cho nên tình cảm với cha mẹ nuôi rất tệ. Dù vậy , sau này cha mẹ nuôi qua đời, anh vẫn chôn cất họ tử tế .
Anh cũng biết, dù không phải cặp vợ chồng này mua lại anh từ tay kẻ bắt cóc , cũng sẽ có người khác, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi oán hận, luôn nghĩ rằng, nếu không có những người như bọn họ, trả tiền thậm chí chấp nhận giá cao để mua con của người khác thì anh , hay những bạn nhỏ khác cùng cảnh ngộ cũng sẽ không gặp kẻ bắt cóc . Rốt cuộc thì không có ' cầu ' sao sẽ phát sinh ' cung '.
Người trong thôn đều nói anh là bạch nhãn lang , là kẻ vô ơn bạc nghĩa. Không phải con ruột của cha mẹ nuôi thì tính sao ? Dù sao họ cũng là người đã cưu mang anh lớn khôn, vậy mà anh chẳng hề tỏ ra biết ơn.
Triệu Quân đối với những lời này, trước nay đều tỏ thái độ mắt điếc tai ngơ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT