Nhân lúc ông Đặng đang tập trung mắng mỏ trưởng thôn không chú ý đến mình, Phan Vĩ Minh định lén lút bỏ chạy.
Tuy nhiên, ông Đặng lại túm lấy ông ta, quát lớn: "Tên súc sinh, bây giờ cậu vẫn còn có ý định chạy trốn ? Còn không mau nhận tội đi ! Nếu cậu không tự thú , tuyên cáo tội ác của mình , có tin tôi sẽ kéo cậu cùng xuống địa ngục hay không !!"
Phan Vĩ Minh nghe vậy, lập tức không chịu: "Ô ô ô, chú ! Dù sao chú cũng đã c.h.ế.t rồi, chú tha cho cháu đi."
"Chú yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ đốt rất nhiều rất nhiều tiền cho chú, chú cũng biết, con cháu mới vào đại học, cháu không thể chết, cũng không thể vào tù!"
Phan Vĩ Minh biện minh một hồi, cố gắng dùng tình cảm lay động ông Đặng.
Tuy nhiên, ông Đặng căn bản không nghe: "Hừ, vậy lúc đó cậu đ.â.m c.h.ế.t tôi , có nghĩ đến tôi còn có con cháu hay không ? Con cháu tôi phải làm sao bây giờ ?"
Đặng Đức Hải ở bên ngoài nghe vậy, nước mắt lưng tròng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT