"Thật sự xin lỗi !"
Lời vừa nói ra, Triệu Mai Hương sững sờ.
[Không được rồi, tôi khóc rồi, tôi rất đa cảm.]
[ ô ô ô, cậu ta tưởng đứa trẻ không ai cần, cậu ta tưởng đứa trẻ giống như cậu ta, cho nên mới đưa về, cậu ta còn không cho nó ăn xúc xích nhặt được, mà đưa cho nó một cái bánh có bao bì hẳn hoi . ]
[Tôi nhớ đến một tin tức trước đây đã xem, có một thiếu niên ăn trộm đồ, vào một ngày bị người ta bắt lại . Khi người ta tìm tới nơi ở của thiếu niên này , mới phát hiện trong nhà còn có một đứa nhỏ , quần áo đồ dùng đều là những thứ bình thường, không phải đồ hỏng hay rách nát . Sau khi hỏi chuyện , họ mới biết được , đứa nhỏ này là do thiếu niên vô tình gặp được , vì thấy đứa nhỏ còn nhỏ như vậy mà bị vứt bỏ , một đứa nhỏ không có bố mẹ quá đáng thương, lại không có năng lực nuôi sống bản thân mình , nên thiếu niên cũng không lớn là bao đã đem nó mang về , ăn trộm đồ nuôi nó, nhưng lại không muốn nó đi ăn trộm theo mình .]
[Mắt tôi có bụi bay vào rồi.]
Triệu Mai Hương mấp máy môi, nhưng lời nói của thiếu niên tóc vàng, lại như nghẹn lại trong cổ họng cô, khiến cô không thể thốt nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT