Ninh Ngưng vội ngăn lại: “Đừng, vừa chân thì cứ đi, trông đẹp lắm mà. Tiệm này không cần trông đâu. Cái đáng giá nhất là chị đây, nên đi chơi cùng, thư giãn chút đi. Mai bắt đầu làm rồi, có muốn chơi cũng phải đếm từng ngày đấy.”
Nói xong, cô liếc nhìn đồng hồ: “Được rồi, cũng sắp đến giờ. Chúng ta đi nhanh kẻo Tiểu Chanh phải đợi lâu.”
Ra khỏi cửa, Ninh Ngưng cảm thấy trời vẫn còn lạnh, liền quàng chiếc khăn đang vắt trên tay lên cổ.
Từ Úy Lâm liếc thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô gần như bị chiếc khăn che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy đang nhìn quanh.
Anh khẽ mỉm cười, giữ một khoảng cách bước theo sau cô.
Buổi tối, xe buýt vắng hơn hẳn ban ngày. Họ ngồi ở hàng ghế cuối. Nghĩ đến việc sắp được đến chợ đêm, tâm trạng Ninh Ngưng thoải mái hơn hẳn.
“Chị Ninh, chị vừa hát bài gì thế? Hay quá.” Triệu Tiểu Vũ bị sự vui vẻ của Ninh Ngưng làm ảnh hưởng, hiếm khi thả lỏng được như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT