Dương Châu, khi mặt trời vừa ló dạng khỏi đường chân trời
Diệp Cẩn dẫn theo một bà tử cùng một gã sai vặt trong cửa hàng, nàng gõ cửa tòa nhà nằm ở phía bắc thành.
Tú bà vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa kiểm tra kỹ lưỡng ngân phiếu, sau khi xác nhận đã cầm đủ tiền thì gật đầu với quy công [1] đứng cạnh. Chẳng mấy chốc, độ nửa nén hương, hẳn lôi một mỹ nhân bị trói tay tới trước mặt Diệp Cẩn.
"Mong nương tử đừng trách. Có phải nô gia không thương hoa tiếc ngọc đâu, nhưng từ khi đến đây thì nó cứ tìm đường chết hoài, gây ra biết bao là phiền toái cho nô gia." Tú bà nhét khế ước bán thân vào tay Diệp Cẩn, chậm chạp ngáp một cái, “Nô gia buồn ngủ quá, không tiễn các vị nhé."
Cửa đóng cái "rầm”, đầu con ngõ, nữ tử bị trói chưa lên xe lừa mà đứng tại chỗ nhìn chằm chặp mặt Diệp Cẩn với vẻ hoài nghi.
"Ta nhận ra cô, là người của cửa hàng son phấn kia,” nàng ấy nói, “mua ta về làm gì?"
"Có cố nhân phó thác thôi." Diệp Cẩn lắc đầu, nàng không tính nói gì thêm song lại thấy mắt đối phương sáng lên – hiển nhiên đã hiểu nhầm – bèn bổ sung, “Không phải phu quân của cô, hẳn phạm tội nặng, hôm qua đã bị phán chém đầu vào mùa thu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play