Tuyết rơi tán loạn xuống đầu Diệp Cẩn, nàng không rời đi ngay mà vòng ra sau dịch trạm; nơi đó có xe ngựa nàng ngồi.
Nô bộc canh giữ đã nằm ra đất nhưng chẳng ai hay, tuyết sắp chôn vùi toàn thân hẳn. Diệp Cẩn không nhìn người nọ, chỉ cần răng bò lên xe ngựa và lấy tay nải nhỏ bằng vải thô màu lam từ cái hộc trên xe.
Đây là món đồ duy nhất nàng mang theo ngày rời Lục gia, bên trong cất giấy thông hành, ngân lượng còn dư sau khi mua giấy thông hành, cùng hộ khẩu của nàng. Chắc Cố Quân nghĩ Diệp Cẩn sẽ chẳng đào tẩu hoặc có muốn cũng không thoát nổi, bởi vậy y chả thèm quan tâm nàng mang theo cái gì, thế là nàng giữ rịt cái bọc mọi lúc mọi nơi.
Sự căng thẳng làm tim nàng như đánh trống ngực, ấy vậy mà tay nàng hết sức vững vàng. Diệp Cẩn nhét hết những món đồ mình có thể nghĩ tới vào bao quần áo: thức ăn, nước uống, lẫn mồi lửa. Nàng khoác lên mình tấm áo choàng cùng màu với tuyết rồi nhảy xuống xe ngựa, sau đấy rời đi theo con đường hôm qua đoàn xe chạy qua.
Diệp Cẩn không thể vào thành nhưng nàng nhớ đoạn đường này có khu rừng rậm, nàng sẽ tìm cách trốn trong rừng mấy ngày. Cố Quân vướng lệnh vua nên hẳn không dây dưa lâu, bao giờ y rời đi thì nàng sẽ được tự do.
Diệp Cẩn ôm chặt tay nải vào lòng, cúi đầu đi vào không gian trắng xóa.
Tuyết càng rơi càng nhiều, bông tuyết che lấp dấu chân người. Nhìn đằng xa, người con gái mặc áo choàng trắng như hòa làm một với xung quanh, trong chớp mắt đã chẳng thấy tăm hơi đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play