Mỹ nam ấy tên là Tô Ngọc Thần, là tay chơi keyboard của một ban nhạc rock, vừa có thể hát vừa có thể đệm đàn, tự nhận là còn biết sáng tác.
Thời buổi này ai cũng nói mình biết viết nhạc, nhưng viết ra bài hay, bài có thể nổi mới là bản lĩnh thật sự.
Tôi đã nghe thử bản nhạc do mỹ nam tự sáng tác, rõ ràng cậu ta không có cái nhìn khách quan về năng lực của mình. Ca khúc đó không dở, nhưng cũng chẳng hấp dẫn, kiểu chỉ có fan mới khen nổi.
Khách quan mà nói, trình keyboard của cậu ta khá ổn, giọng hát cũng tạm chấp nhận được. Toàn bộ sân khấu đều lấy cậu ta làm trung tâm, nhưng gần như chỉ đứng im hát, tôi không thấy lấy một chút vũ đạo nào.
Ừm... xem ra Tô Ngọc Thần không biết nhảy, nói trắng ra chắc là tay mơ, không có căn bản gì hết.
Trong lòng tôi âm thầm bật cười. Mỹ nam vô dụng, khả năng tranh vị trí center chắc chẳng còn bao nhiêu.
Kết thúc ghi hình, tới giờ tan làm rồi, ngoài cổng đã chật kín các Trạm Tỷ. Lần tan làm đầu tiên này rất có thể sẽ tiết lộ xu hướng couple trong công ty, nên cũng khá quan trọng.
Tôi liếc nhìn cánh cổng đen ngòm ngoài kia, như thể đã thấy hai chị fan nhà mình đang đứng đợi với ánh mắt mong ngóng, giơ ống kính cỡ đại quét qua từng thí sinh, chuẩn bị bắt lấy từng hint để ghép đôi cho tôi.
Là một thí sinh hồi sân, fan của tôi cũng là những “cao thủ hồi sân”, quá hiểu đường đi nước bước để lăn lộn trong giới chọn idol. Trước khi tôi vào công ty lớn, đã nhận được cả đống tin nhắn dặn dò: đừng chỉ biết cắm đầu luyện nhảy, phải giao lưu nhiều, kết bạn nhiều, thì mới giành được nhiều thời lượng lên sóng.
Giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, các chị ngoài kia đang run rẩy vì “sự nghiệp yêu đương” của tôi, tôi nào nỡ để lòng nhiệt thành của họ tan vào gió lạnh?
Các thí sinh lục tục ra về, tôi thay đồ diễn thật nhanh rồi chạy đi tìm Diêm Minh Thành.
Tới chỗ anh mới biết anh không có ở đó, nghe bảo đi tìm Yến Lâm. Tôi lại tiếp tục dò hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được Yến Lâm. Đứng ngoài cửa, tôi nhìn vào thấy hắn đang cùng bốn, năm thí sinh vây thành một vòng, trò chuyện vui vẻ, toàn nói chuyện liên quan đến sân khấu. Diêm Minh Thành thì khoác vai hắn, cả hai đứng sát nhau trông rất thân thiết.
Tôi bỗng thấy bước chân nặng trĩu, cảm giác bầu không khí trong phòng vừa rộn ràng vừa khép kín. Người ta đang vui vẻ chuyện trò cùng nhóm của mình, tôi chen vào chẳng khác nào kẻ ngoài cuộc, thật khó xử.
Tôi chỉ còn cách lặng lẽ lùi lại, xoay người rời đi. Thôi, da mặt tôi vẫn chưa đủ dày.
Loanh quanh một vòng, trở lại phòng nghỉ của nhóm Tinh Nguyệt thì cả ba người kia đã đi hết. Chu Doanh và Ngô Mông Mông chắc chắn sẽ không chờ tôi, Triệu Lăng không tìm thấy tôi thì khả năng cũng theo họ đi luôn. Tôi bị bỏ lại một mình.
Dọn dẹp xong, tôi ngồi trước gương chỉnh sửa lớp trang điểm hồi lâu, chuẩn bị bước ra đón lấy màn xuất hiện “một mình tỏa sáng” đầu tiên cùng các Trạm Tỷ.
Hành lang sáng trưng, người qua lại tấp nập, không ít thí sinh đã rời khỏi. Tôi đang định bước ra thì bỗng liếc thấy phía bên phải có một con đường nhỏ hẹp tối om, ở đó ánh lửa lập lòe sáng tối, có người đang dựa tường, cúi đầu hút thuốc.
Tôi nheo mắt lại, vóc dáng người ấy cao gầy chuẩn mẫu, chắc chắn là thí sinh. Không thể nào? Thí sinh nào lại gan to thế, dám hút thuốc ở chỗ này, không sợ chết à?
Tôi còn đang quan sát, người đó đã ngẩng đầu lên, thấy tôi rồi lập tức bước lại gần.
Cậu ta dập điếu thuốc, thuần thục phẩy tàn khói, sải bước dài chậm rãi tiến về phía tôi. Trong bóng tối, khuôn mặt xinh đẹp, thuần khiết ấy dần hiện rõ, như một đóa tuyết liên nở rộ giữa đêm lạnh giá.
“Tô Ngọc Thần?” Tôi hơi khựng lại, gọi tên cậu ta.
Nghe tôi gọi, Tô Ngọc Thần cũng mỉm cười. Cậu vừa cười, cả khuôn mặt càng thêm rạng rỡ, đuôi mắt cong cong, bọng mắt lộ rõ, vừa trẻ con vừa ngây thơ.
Cậu giơ ngón trỏ đặt trước môi, nhỏ giọng nói với tôi: “Giữ bí mật giúp tôi nha.”
Tôi vội gật đầu: “Yên tâm đi, đừng hút nữa, cẩn thận đấy.”
Cậu ta ngoan ngoãn đáp: “Không hút nữa đâu, vẫn chưa quen chỗ mới, lỡ tay thôi.” Cậu ta vuốt tóc, liếc nhìn về phía cổng: “Nhung Băng, anh định về chưa?”
Trong lòng tôi hơi lưỡng lự. Nếu không phải vì cậu ta quá đẹp, tôi thật sự muốn cùng đi ra, cho các Trạm Tỷ chụp được vài tấm hình chung, dù không đẩy couple thì cũng để fan biết tôi có bạn, đỡ khiến họ lo lắng suốt ngày.
Nhưng mà Tô Ngọc Thần… đứng cùng khung hình với cậu ta, tôi rất dễ bị kéo xuống. Dù tôi tự thấy ngoại hình không thua, nhưng cậu ta cao hơn tôi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nhanh chóng quyết định, lập tức ôm bụng nói: “Cậu đi trước đi, tôi tự nhiên đau bụng quá.” Dứt lời liền quay người chạy vào nhà vệ sinh.
Tô Ngọc Thần “ơ” một tiếng, vậy mà lại đi theo vào, còn hỏi: “Anh có nặng không?”
Tôi đứng trong phòng nhỏ, hơi bất lực, không biết cậu ta là không hiểu tình huống hay là ngây thơ thật, đành nói: “Không sao đâu, ngồi chút là ổn. Cậu đi trước đi, trong này hôi lắm.”
Tô Ngọc Thần không đáp, lát sau, tôi thấy dưới khe cửa có một bàn tay thon dài trắng trẻo đưa vào, cầm theo một gói khăn giấy mới tinh.
Tôi lặng lẽ nhận lấy, Tô Ngọc Thần liền rời khỏi nhà vệ sinh.
Vì đã diễn thì phải diễn cho trót, tôi đành đứng yên thêm năm phút nữa rồi mới bước ra.
Kết quả, vừa ra khỏi cửa đã thấy Tô Ngọc Thần vẫn đang đứng đó chờ tôi.
Thấy tôi bước ra, Tô Ngọc Thần lấy từ trong túi ra một chai nước hoa nhỏ, xịt hai phát về phía tôi. Tôi ngửi thử, là mùi nước hoa nữ ngọt ngào, không giống với hương thơm trên người cậu ta.
Cậu hỏi: “Ra được chưa?”
Đôi mắt của Tô Ngọc Thần thật sự quá đỗi đào hoa, ánh nhìn chứa chan tình cảm. Cậu ta chỉ đơn giản nhìn tôi thôi, cũng giống như đang dịu dàng ngắm người yêu. Giọng nói lại trầm ấm, dịu dàng, câu nói có chút tế nhị ấy qua miệng cậu ta, lại khiến người ta có cảm giác như đang được tỏ tình.
Tôi cứng đờ đáp: “Ổn rồi.”
Cậu ta vỗ vai tôi, như an ủi: “Đừng ăn linh tinh nữa.”
Đến nước này rồi, tôi cũng chẳng còn đường lui, đành cùng cậu ta ra về. Sắp đến cổng, cậu ta đột ngột đội lên một chiếc mũ bóng chày màu đen, che đi đôi mắt đào hoa nổi bật, chỉ để lộ bờ môi mỏng và cằm thanh tú, trông có phần nam tính hơn.
Tôi nhìn cậu ta một cái, cậu ta liền nói: “Mắt tôi nhạy cảm, gặp ánh sáng mạnh là chảy nước mắt.”
Vậy à? Nhưng rõ ràng khi trên sân khấu lại không thấy vấn đề gì.
Tôi còn đang suy nghĩ, cậu ta đã đẩy cửa ra, cánh tay dài vòng qua cổ tôi một cách tự nhiên, buông xuống trước ngực tôi. Tôi bị cậu ta ôm ngang vai, giữa màn chớp flash chằng chịt, bị động bước về phía trước. Trong tầm mắt lệch, tôi thấy cậu cúi đầu, như bao trùm cả người tôi trong vòng tay, mùi hương lạnh nhạt trên người cậu ta bao trùm lấy không khí quanh tôi.
Về đến ký túc xá, tôi vội vàng lấy điện thoại ra, né máy quay, len lén vào Douban.
Trên các diễn đàn công cộng đã bắt đầu xuất hiện các bài viết review sân khấu đầu tiên. Dù đa phần đều là fan từng nhà hoặc seeding dẫn hướng, nhưng để tỏ ra “khách quan”, khi liệt kê những sân khấu và solo nổi bật, đa số đều nhắc đến tôi, gọi tôi là “mỹ nhân áo đỏ”, giúp tôi kéo được không ít độ bàn tán. Fan của tôi cũng nhanh tay nhân cơ hội PR, xem như một màn khởi đầu không tồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, miễn là có tên tuổi là được.
Hơn nửa tiếng sau, ảnh tan làm của các nhóm dần xuất hiện. Hai Trạm Tỷ nhà tôi hành động rất nhanh, tôi kiểm tra một lượt, thấy họ đã dán sticker hình thú con dễ thương che mặt Tô Ngọc Thần, còn chỉnh sửa ảnh cho tôi, giữa màn đêm, tôi hiện lên thật xinh đẹp.
Ảnh couple của tôi và Tô Ngọc Thần cũng đã có người đăng, độ thảo luận nhanh chóng tăng cao.
Không còn cách nào khác, ảnh hai đứa tôi đứng chung thật sự quá đẹp. Cậu ta vai rộng chân dài, che đi đôi mắt, càng làm tăng cảm giác bí ẩn; tôi thì lộ rõ đôi mắt to quyến rũ, lại được cậu ta ôm trong lòng. Cặp đôi với nhan sắc kiểu này, không nổi mới lạ.
Sau đó có người đăng ảnh riêng của hai chúng tôi, dân mạng càng nhìn càng thấy xứng đôi. Ngày hôm sau, topic siêu thoại couple của cả hai được lập, tên là “Băng điêu ngọc trác”, nhiệt độ trong các couple ở công ty đã lọt top bốn.
Không tệ, rất hợp với nhan sắc của bọn tôi.
Tô Ngọc Thần vừa xuất hiện đã lập tức thu hút được làn sóng fan chọn idol đầu tiên trong đời, may mắn là những người đó vẫn khá thân thiện với tôi, ai cũng nói nhan sắc chúng tôi tương xứng, chẳng ai lôi chiều cao của tôi ra để so sánh dìm hàng.
Cũng đúng thôi, giờ mới là bước đầu, gắn bó tạo couple để gây chú ý, còn chuyện phân chia fan, lọc tương tác thì để sau.
Haiz... cái này mà gọi là kết bạn thì đúng là tự dối mình, rõ ràng đây là chiến trường.
Sau khi phân lớp, mọi người phải chuyển về ký túc xá mới. Lớp A có điều kiện tốt nhất, hai người một phòng.
Tôi ngày nào cũng tập đến khuya, sáng dậy muộn. Đến lúc tôi bò ra khỏi giường thì trong phòng chỉ còn lại Chu Doanh.
Hôm nay hắn hơi lạ, không dậy sớm như thường lệ. Khi tôi dậy thì hắn vẫn đang chậm rãi thu dọn hành lý.
Tôi tò mò hỏi: “Sao hôm nay dậy muộn thế?”
Hắn quay lại nhìn tôi một lúc rồi nói: “Hôm nay chuyển phòng, tôi đang thu dọn.”
Tôi “ừm” một tiếng, trong đầu nghĩ ngay: Chu Doanh không chịu làm couple với tôi, lại còn sợ tôi ngủ ngáy, chắc chắn không muốn ở chung phòng. Tô Ngọc Thần vì thân phận “ca sĩ kiêm nhạc sĩ” nên bị phân sang lớp B, cũng không thể là bạn cùng phòng. Hơn nữa, sau lần tan làm cùng hôm đó, chúng tôi gần như không có thêm tương tác nào.
Không biết Diêm Minh Thành đã tìm được bạn cùng phòng chưa. Yến Lâm ở lớp B, không thể ở cùng anh, vậy thì cơ hội của tôi còn đó.
Nghĩ đến đây, tôi chẳng buồn thu dọn hành lý, nhảy xuống giường rồi chạy vội đi.
Tới khu ký túc xá mới, quả nhiên thấy Diêm Minh Thành đang đứng ở đó. Thấy tôi, anh bước lại hỏi: “Nhung Nhung, cậu ở phòng nào?”
Tôi dụi mắt, nhìn anh đầy mong chờ: “Tôi vừa dậy... còn chưa thu dọn xong, anh ở phòng nào?”
Diêm Minh Thành quá hiểu tôi, lập tức nhận ra ý định trong mắt tôi, có phần lúng túng, cúi mắt nói: “Tôi ở chung với Lưu Tử Tự.” Anh chỉ vào một căn phòng: “Chỗ đó.”
Tôi nhìn theo, trong phòng đã có hành lý của hai người. Lưu Tử Tự là một rapper rất có năng lực, sáng tạo, cũng là thí sinh nổi bật, một trong những “hoàng tộc”, cơ hội debut còn lớn hơn tôi.
Thấy tôi im lặng, mặt Diêm Minh Thành dần đỏ lên. Anh vốn chẳng bao giờ giỏi từ chối tôi, lúc này càng không biết làm sao, lắp bắp giải thích: “Sáng tôi tìm cậu, Chu Doanh nói cậu còn đang ngủ, Lưu Tử Tự đã tìm đến tôi trước, tôi...”
Kêu anh đợi tôi thì đúng là không thực tế. Hơn nữa... so với tôi, ở cùng Lưu Tử Tự hiển nhiên là lựa chọn tốt hơn.
Thật ra tôi có thể chủ động hẹn anh từ sớm, nhưng tôi không chắc anh có muốn không. Anh có nhiều lựa chọn hơn tôi, tôi không muốn ép buộc anh.
Và cuối cùng, anh thật sự đã không đợi tôi.
Tôi đã điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười với anh rồi nói: “Không sao đâu, ở với ai cũng giống nhau cả. Tôi về thu dọn đồ trước.”
Tôi xoay người định quay lại ký túc xá, Diêm Minh Thành vội kéo tôi lại: “Tôi giúp cậu, để tôi dọn giúp.” Tôi vừa định nói “không cần”, thì thấy Chu Doanh ôm chăn đi ngang qua.
Hắn liếc tôi với Diêm Minh Thành một cái, không nói gì, rẽ vào một phòng trống chưa có ai.
Tôi thấy các nhóm đều đã sớm chọn xong bạn cùng phòng. So với việc bị xếp đại với một thí sinh xa lạ, chi bằng ở chung với Chu Doanh, ít nhất hai đứa cũng quen mặt.
Nghĩ vậy, tôi đẩy nhẹ Diêm Minh Thành nói: “Anh đến phòng tôi đợi đi.”
Anh có phần lưỡng lự, không hiểu tôi đang tính toán gì, nhưng thấy tôi kiên quyết, cũng không hỏi thêm, gật đầu rồi rời đi.
Tôi chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, đúng lúc thấy một anh cameraman đi ngang, liền cười vẫy tay gọi. Anh lập tức đi theo tôi vào phòng của Chu Doanh.
Có lẽ vì thấy máy quay, Chu Doanh hiếm hoi nở một nụ cười dễ thương với tôi.
Trong lòng tôi cảm ơn anh cameraman cả vạn lần, liền tự nhiên ngồi xuống đối diện với hắn nói: “Tiểu Doanh, cậu đã có bạn cùng phòng chưa?”
Hắn hơi do dự, nhìn tôi rồi lắc đầu: “Hiện tại thì chưa.”
Tôi liền thuận thế nói luôn: “Vậy chúng ta ở chung đi?”
Dưới ống kính tròn xoe và ánh nhìn đầy uy lực của anh quay phim, Chu Doanh không thể tìm ra lý do nào để từ chối, đành phải giả vờ vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”
Sợ hắn đổi ý, tôi lập tức bước tới chỗ giường cậu, làm ngơ trước ánh mắt trừng tròn xoe kia, ôm chăn của hắn ném sang giường đối diện: “Giữ chỗ giúp tôi nha, đợi tôi quay lại.”
Nói xong liền quay người rời đi về ký túc xá cũ, liền mạch không một chút chần chừ.