Đoàn đưa tang vội vã bước đi, đến giữa trưa thì đã tới nơi. Đường Tinh nhìn cỗ quan tài gỗ đỏ dần dần được hạ xuống lòng đất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi Đường Minh Triệt trở về, nàng đã phải ở một mình với chiếc quan tài này suốt ba ngày! Mùi hương thì không nói, điều đáng sợ hơn cả là lỡ như Lâm Thẩm thực sự biến thành ma quỷ xuất hiện dọa nàng thì sao, ai bảo thế giới này có quỷ chứ…

Đường Minh Triệt vòng tay ôm lấy Đường Tinh đang đứng bên cạnh, lo nàng bị nhiễm âm khí. Đường Tinh ngước nhìn bầu trời, những đám mây đen giăng kín, nàng dùng khăn tay che mũi, sắc mặt đã có phần tái nhợt. Thân thể của Đường Như Ngọc vốn đã yếu ớt từ nhỏ.

Nửa giờ sau, mộ phần của Lâm Thẩm cuối cùng cũng hoàn tất. Đường Tinh và Đường Minh Triệt đốt hương, rót rượu cúng tế.

Đường Tinh thầm nghĩ: Như vậy cũng coi như đã hoàn thành đạo hiếu của Đường Như Ngọc.

"Đi thôi." Đường Minh Triệt thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng xót xa, định cõng nàng về nhưng Đường Tinh từ chối.

Nếu Đường Như Ngọc thật sự có mặt ở đây, chắc hẳn nàng ấy sẽ rất vui, nhưng Đường Tinh nghĩ bụng: Mới đi có mấy bước chân đã để người ta cõng, đúng là mất mặt!

"Như Ngọc, ta có hai người bạn ngày mai sẽ đến, có thể họ sẽ ở lại nhà chúng ta một thời gian, muội không phiền chứ?" Đường Minh Triệt có vẻ hơi ngại ngùng.

Dù gì Đường Như Ngọc cũng là tiểu thư khuê các, chẳng mấy khi bước chân ra khỏi cổng, không phóng khoáng như họ. Nếu không báo trước, e rằng sẽ khiến nàng khó xử, mà hắn thì không muốn như vậy.

Đường Tinh nghe xong, liếc nhìn hắn. Mấy người bạn này còn có thể là ai nữa ngoài Vạn Dung và Vạn Chiêu? Không ngờ cốt truyện lại diễn ra nhanh đến vậy.

Nàng tỏ vẻ thấu hiểu: "Huynh nói gì vậy? Huynh có bạn tới chơi, Như Ngọc vui còn không kịp nữa là!"

Đường Minh Triệt thoáng sững sờ. Mấy ngày nay ở cùng, hắn luôn cảm thấy muội muội có gì đó rất khác trước. Nếu là trước đây, có lẽ nàng đã sớm khóc lóc than vãn rằng hắn không còn xem trọng nàng nữa rồi.

Nhưng dù sao cũng đã xa cách sáu năm, thời gian trôi qua, muội muội trưởng thành, hắn nên vui mới phải.

Hắn xoa đầu Đường Tinh, dịu dàng nói: "Như Ngọc hiểu chuyện rồi!"

Đường Tinh thầm lè lưỡi, trong lòng nghĩ: Ta không phải Đường Như Ngọc.

Hai người đi suốt một quãng đường dài cuối cùng cũng về đến nhà. Đường Tinh vừa vào phòng liền uống liền mấy ly nước, sau đó ngả người xuống giường nghỉ ngơi. Nàng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến vậy, thậm chí còn khó thở, ngay cả chạy tám trăm mét cũng không mệt như thế này.

Xem ra làm Lâm muội muội quả không dễ dàng gì.

Nàng suy nghĩ về nhiệm vụ của mình, nhưng lại không biết đó là gì. Cũng chẳng thể trách nàng, vì nàng không hề biết trước cốt truyện, mà 007 thì lại là một hệ thống vô dụng, chẳng biết gì cả. Tên gọi là 007, nhưng đến một góc cũng không bằng người ta.

Nghĩ đến đây, Đường Tinh lại cảm thấy tức giận không chịu nổi. Những người khác xuyên không đều có bàn tay vàng, ít nhất cũng có thể tích điểm đổi quà, hoặc nếu không cũng phải có nhan sắc tuyệt trần, chỉ cần ngoắc tay một cái là có hàng loạt nam nhân theo đuổi.

Nhưng trời lại không chiều lòng người. Không có gì là tệ nhất, chỉ có tệ hơn! Đường Tinh thật muốn khóc thương cho số phận mình.

Chẳng phải chỉ trúng xổ số mười đồng thôi sao? Cần gì phải lấy hết vận may của nàng như vậy chứ?

"Chủ nhân, ta cũng đâu phải không biết gì! Ít nhất khi có tình tiết quan trọng ta sẽ thông báo mà..." Giọng nói của 007 nhỏ dần, chính nó cũng không dám chắc.

"Hừ, xảy ra chuyện rồi mới thông báo, sao ngươi không đợi ta chết rồi hãy nói?" Đường Tinh vừa nghĩ tới là giận, mỗi lần giận nàng lại lôi 007 ra mà xả.

Có lẽ, ưu điểm duy nhất của 007 chính là làm bao cát!

Sau một hồi cãi vã với 007, Đường Tinh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, nàng thấy một người cầm đao chĩa thẳng vào mình. Lưỡi đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nàng thậm chí còn thấy rõ gương mặt kinh hoàng của bản thân trong ánh phản chiếu. Nhưng dù có cố gắng thế nào, nàng cũng không thể vùng vẫy, cũng không thể kêu cứu, như thể bị nhốt cứng tại chỗ.

Người kia khoác một bộ y phục màu đen, nàng nhìn thấy rõ ràng hắn vung đao chém xuống tay mình, máu tươi lập tức tuôn trào.

Đường Tinh giật mình tỉnh dậy, cả người lạnh toát, mồ hôi ướt đẫm, nàng thở hổn hển, tay đặt lên ngực, tim đập thình thịch.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến Đường Tinh vừa mới bình tĩnh lại một chút thì lại giật mình.

"Như Ngọc, muội có ở đó không? Ta đã gọi đồ ăn về rồi, mau ra ăn thôi."

Là giọng của Đường Minh Triệt. Đường Tinh thở phào nhẹ nhõm, hít sâu một hơi.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã chạng vạng tối, mưa lất phất rơi. Không ngờ nàng chỉ ngủ một giấc mà thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Nghĩ đến giấc mơ khi nãy, nàng cố nhớ lại nhưng không tài nào nhớ rõ được gương mặt của người kia.

"Tới đây!"

Đường Tinh bật dậy, soi gương chỉnh lại quần áo, trước khi ra ngoài còn khẽ nhăn mặt, lẩm bẩm: "Đúng là tướng yểu mệnh!"

Trên bàn bày đầy những món ăn ngon lành, sắc màu bắt mắt, làm dạ dày nàng sôi ùng ục, phần nào an ủi trái tim vừa bị một phen kinh hãi. Toàn là những món ăn hữu cơ tự nhiên!

Nhưng thân thể Đường Như Ngọc ăn rất ít, chỉ mới ăn được một chút đã no, khiến nàng tiếc nuối nhìn bàn đầy thức ăn.

"Ha ha." Đường Minh Triệt nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng, không nhịn được cười.

"Nếu Như Ngọc thích, ngày mai ta sẽ gọi món này nữa."

"Ài, được rồi." Nàng thở dài. Có thích đến mấy thì cũng ăn không nổi.

Đặt đũa xuống, nàng nhìn hắn vẫn đang cười, trong lòng lại có chút bối rối. Mấy ngày nay, Đường Minh Triệt đối xử với nàng rất tốt. Nói thật lòng, nàng không muốn hắn có kết cục bi thảm như vậy.

Thôi thì cố gắng hoàn thành nhiệm vụ để thay đổi kết cục đi vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play