“Khi đên thành phố, hãy nhớ giúp tôi thăm mẹ tôi nhé.” Phó Trân dặn dò Mạc Như.
MẠc Như cười với cô ấy và vẫy vẫy tay, “Biết rồi mà, nhanh về đi nhé.”
Nửa đêm, nếu đây không phải là bạn tốt thì ai nguyện ý chuẩn bị, thu xếp mà tiễn đưa như thế này.
Xe lửa nói chung là chạy nhanh nhưng thực ra lại chậm kinh khủng, chỉ mới đi được ba trăm dặm đường, lầm rầm, lạch cạch và chạy suốt nửa đêm.
Sáng sớm hôm sau, tàu dừng ở thành phố, hai người dẫn theo MẠc Ứng Sáng xuống tàu. MẠc Như nhìn không khỏi có chút thất vọng, vốn dĩ nghĩ rằng đến thành phố, nói thế nào thì cũng là thành thị, phải nên phồn hoa hơn nhiều chứ.
Kết quả là xung quanh trạm xe lửa là một số nhà gỗ, đã rất cũ kĩ.
Khu đô thị so với huyện thành còn rộng hơn rất là nhiều, họ hỏi thăm một chút thì chỉ có một tuyến xe buýt từ ga đường sắt đến bệnh viện Nhân Dân, mà cũng chỉ có hai xe thôi! Hơn nửa tiếng nữa mới có một chuyến tiếp theo. Họ nhìn mãi vẫn là đợi không được nữa, đi tìm một chiếc xe ngựa mà ngồi lên xe. Cả người lẫn hành lý mang theo chỉ đưa có phu xe sáu xu tiền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT