Chu Bồi Cơ: “Ha ha, ha haha ha, người như vậy còn có thằng ngốc nào muốn cưới? Cưới về rồi xấu hổ cả nhà à? Để cả xã chỉ trỏ bàn tán à?”
Chu Thành Liêm: “Dù sao có dâng không cho tôi, tôi cũng chẳng thèm, cha mẹ tôi không tức c.h.ế.t thì anh trai tôi vẫn là chủ nhiệm an ninh, ước chừng tức đến xì khói.”
Chu Bồi Cơ: “Không sao, dù sao chúng ta cũng không ngốc, ô.” Hắn cũng vỗ vỗ vai Chu Minh Lâm, “Nếu không thể lấy được một người như chiến sĩ thi đua thì ít nhất cũng không thể gây cản trở cho chiến sĩ thi đua chứ. Nếu tôi dám cưới một người như vậy, cha mẹ tôi có thể đánh gãy chân tôi, đuổi tôi ra đường vào không bao giờ cho phép tôi bước vào nhà một lần nữa.”
Sau một lần tung hoành như thế, Chu Minh Lâm cho dù là kẻ ngốc cũng biết rằng anh ta tuyệt đối không thể cưới Khám Yến Nhi.
Vốn dĩ là còn có khả năng, bây giờ là hoàn toàn không thể được.
Vậy nên dù Khám Yến Nhi có đến tìm anh ta, thì anh ta cũng chỉ như một khúc gỗ, không thể nói ra nhưng lời an ủi chứ đừng nói đến những lời như anh sẽ từ bỏ tất cả để ở bên em, những lời thật dứt khoát và lãng mạn ấy.
Đối với một người như Chu Minh Lâm, người mà cả đời chưa bao giờ rời khỏi nhà mình. Bảo anh ta phân nhà ra ở riêng thì anh ta sẽ cảm thấy có một loại cảm giác như bị cha mẹ bỏ rơi vậy. Chứ đừng nói đến việc cùng nhau bỏ trốn. Những chàng trai nông thôn đều gắn bó với ruộng đất, cũng không thể đi đâu nếu không có hộ khẩu và quan hệ lương thực. Họ có thể nhảy xuống giếng để gặp nhau. Không có đơn vị nào tiếp nhận việc bỏ trốn, bỏ ý định đấy đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play