Trong lòng Chu Ngọc Quý đầy mong đợi nhìn Chu Thành Chí, hy vọng ông mềm lòng sẽ đồng ý cứu tế bọn họ ngay tại đó.
Nếu không phải bởi vì chuyện trước kia thì hiện tại những người kia e là sớm đã muốn đến nhà ăn đội một đội hai xin cơm hoặc giành ăn rồi, đáng tiếc, hiện tại bọn họ thực sự không dám.
Chu Thành Chí nói: “Còn gần nửa năm mới thu hoạch lúa mì, chúng tôi chỉ có ít lương thực, chưa chắc đã chịu đựng được đến lúc đó, cũng là có lòng mà bất lực.”
Chu Ngọc Quý nói: “Nếu không có ăn thì chúng tôi cũng không thể giúp các người đào sông ngòi.”
Chu Thành Chí: “Các người không giúp chúng tôi đào, đợi đến lúc hạn hán thì các người không cần tưới tiêu cho đất sao?”
Vừa trốn vừa nghe lén những lời oán trách của Trần Kiến Thiết: “Chúng tôi không có cơm ăn, còn tưới tiêu gì chứ.”
Chu Thành Chí đi tìm Trương Căn Phát, đi thẳng vảo vấn đề với ông ta: “Ông dùng khẩu phần lương thực của xã viên bán lương thực dư, lúc này ai cũng chịu đói, lại còn phải khẩn trương đi xin lương thực bán lại cho nông thôn, nếu không đến lúc đó bên trên kiểm tra, tất nhiên cũng phải xử ông trước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play