Chu Minh Dũ gật đầu, Mạc Ưng Đường này cân nhắc vấn đề không tệ, tâm tư tinh tế, đợi thoát khỏi sự trấn áp của tên họ Thôi kia thì cũng tất nhiên sẽ làm nên chuyện.
Thôi Phát Trung cười to ha ha, như thể nghe thấy chuyện buồn cười gì đó: “Phải bồi thường ư? Ha ha, nhà nào cũng nộp nồi đến xưởng sắt thép đốt rồi, nhà nào cũng chặt cây đốt rồi, ai bồi thường đây? Cậu đòi tôi ư?”
Ông ta chỉ vào mũi mình, lạnh lùng hừm một tiếng, ánh mắt vô cùng u ám.
Chu Minh Dũ nói: “Bí thư Thôi, không nên nói lời như thế. Ông nói như thế, sao tôi lại cảm thấy ông đầy oán hận công xã? Ông oán hận công xã đã chặt cây thu nồi hay sao? Chẳng lẽ không phải là các xã viên nên cùng nhau hăng hái tham gia luyện sắt thép, ủng hộ Đại nhảy vọt hay sao? Sao ông biết công xã sẽ không bồi thường cho các xã viên?”
Thôi Phát Trung ngẩn người, không ngờ bản thân tùy tiện nói vài câu đã bị tên nhóc thối này nắm được thóp rồi, ông ta ở trông thôn xưng vương xưng bá quen rồi, trước giờ nói một là một, ai cũng nịnh bợ ông ta, không ai dám xoi mói ông ta cả.
Ông ta rầu rĩ hừm một tiếng: “Chàng trai, làm chiến sĩ thi đua thôi mà, đừng quá tự hào, làm người phải khiêm tốn.”
Mạc Như không để ông ta được như ý: “Bí thư Thôi! Làm chiến sĩ thi đua tại sao lại không tự hào, tự hào lắm đấy, đây là niềm tự hào của chúng tôi, là vinh quang của chúng tôi, chẳng lẽ làm chiến sĩ thi đua lại cảm thấy mất mặt ngại ngùng hay sao? Theo như lời ông nói thì ông đang bôi nhọ chiến sĩ thi đua, bôi nhọ cách mạng, bôi nhọ công xã nhân dân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play