Mạc Như im lặng nhìn bà ta thể hiện.
Tôn Kiện Nga lau nước mắt, sụt sịt nói tiếp: “Cháu không biết đấy, năm nào đón Tết thím cũng cầu xin ông Táo, nhờ ông ấy phù hộ cho cháu được sớm khỏe lại. Mẹ cháu còn cười thím, nói thím mộng tưởng hão huyền, ngốc cũng ngốc rồi, còn khỏe thế nào được? Bảo thím đừng có làm chuyện linh tinh nữa. Thím nghĩ, có gì mà linh tinh, thần tiên phù họ người có lòng, thím chỉ cần thành tâm thôi, ngộ nhỡ ngày nào đó biến thành sự thật thì sao?”
“Sỏa Ni, cháu xem, hiện tại cháu đã khỏe rồi có phải không? Thực sự là ông trời đã phù hộ rồi.” Bà ta với bộ dạng mình đã cầu xin ông trời phù hộ nên Mạc Như mới khỏe lại, chỉ muốn ôm Mạc Như vào lòng xoa một hồi.
Mạc Như cười, cô cũng không nói gì, Tôn Kiện Nga vẫn nói tiếp.
“Chà! Cả gia đình bác cả, người nào cải tạo lao động thì cải tạo, người nào mất thì đã mất, anh hai của cháu tên khốn đó chẳng ra làm sao, cũng chỉ có thím và chú của cháu nghĩ cách giúp ba mẹ cháu. Sỏa Ni, cháu đừng trách thím và chú của cháu không chăm sóc ba mẹ cháu đấy, bọn thím đã thực sự nghĩ hết mọi cách, anh hai khốn nạn của cháu còn quậy phá bọn thím nữa.”
Mạc Như chợt nhớ lại người mình đã gặp trước đó.
Hỏi xong, quả nhiên đúng như thế, theo như lời Tôn Kiện Nga nói, Mạc Ưng Long có bị trời đánh cũng không hả giận được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play