Đinh Lan Anh bất chấp, úp úp mở mở nhắc đến chuyện bộ đồ, còn kèm thêm một câu: “Bác, không phải cháu đến đòi lại, cháu chỉ đến hỏi khi nào thì mặc xong, ba con bé đang bực bội ở nhà không ra ngoài.”
Rõ ràng là bộ đồ của nhà mình, làm cứ như thể đến mượn người ta.
Bà Đinh cười nói: “Cháu gái, bác cho rằng cháu không giống người khác, bác vẫn luôn đề cao cháu, làm người không thể keo kiệt. Anh họ của cháu đi coi mắt, cả nhà không ổn, đây chẳng phải là cho rằng khó khăn lắm mới mượn được bộ đồ, cũng không thể chỉ mượn không được, nhất định phải thích mới được nên cũng không về nhà tiếp tục đi coi mắt nữa.”
Nói xong, bà ta thở dài, lau nước mắt: “Cháu gái, cháu không biết là anh họ cháu đáng thương biết mấy, ngay cả chăn cũng không có, chỉ mặc chiếc áo khoác và nằm trong trời tuyết lạnh, ngày hôm sau đi coi mắt rồi. Cũng may, cháu cho nó mượn, nếu không thì nó c.h.ế.t cóng mất. Cháu gái, cháu là người tốt, cứu một mạng người bằng xây mười cái chùa, công đức lớn vô ngần.”
Bằng những lời nói ngon ngọt, Đinh Lan Anh lại không đòi được.
Cuối cùng, Chu Minh Nguyên nằm trên giường đất năm sáu ngày, thực sự không chịu đựng được nữa nên đã mượn áo khoác của em ba mặc đi đòi.
Đinh Lan Anh cảm thấy ngại ngùng, kéo bảo anh ta đừng đi, để mọi người nghĩ đàn ông đi thị uy cấu xé như sắp đánh nhau, chị ta đi đòi lại giúp là được rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT