Trương Căn Phát tức giận nói: “Sao lại không được? Lúc bận thì ăn khô, lúc nhàn thì ăn nhão. Các người lại chẳng phải làm việc trên sườn dốc, ăn thứ này đã là không tệ rồi, chê đói thì ngủ.”
Đội hai ăn bún hầm xương huyết heo xong, các cán bộ của đại đội xung quanh đều chạy đến “thỉnh kinh”
Hỏi thăm nhau, nói chuyện phiếm, bắt chuyện qua lại trước, sau đó mới nói rõ mục đích đến: “Đội trưởng Chu, chúng tôi có thể nào mua hoặc là đổi ít bún không?”
Khoan nói có đội ba đội bốn trước đó, Chu Thành Chí cũng không thể nào bán: “Kho lương thực khó khăn, lương thực dư của chúng tôi đều bán cho chính phủ hết, bây giờ không có dư một cân nào, đương nhiên là không bán.”
Có người còn muốn kì kèo: “Ông Chu, chúng tôi không lấy không, chúng tôi mua.”
“Vậy các người tự về làm đi? Xay bột mì, nấu nước sôi, luộc bún, không tốn sức chút nào cả.” Chu Thành Chí cứ không chịu.
Lương thực là căn bản, không thể tùy tiện nhượng bộ được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT