Mạc Như nói: “Đây là phúc lợi chính phủ cho, không cần điểm công tác, không phân biệt tứ thuộc hộ, chị dâu gọi người đến đi, phụ nữ cả thôn tốt nhất không chừa người nào.”
Khó khăn lắm mới có một bác sĩ không chê phụ nữ dưới quê, các người còn không nhanh chân lên, đúng là lỡ chuyến này là không còn chuyến khác đâu.
Ngô Mỹ Anh thấy Mạc Như kêu cô ta đi gọi, hơi uất ức, nhưng mà chiến sĩ thi đua dặn dò cũng không thể không nghe, cô ta chỉ đành khó chịu đi gọi Trần Tú Phương.
Trần Tú Phương đang ở nhà trông người già trẻ tôi xử lý một ít hoa cao lương nhặt được, đều là nhặt từ đội ba đội bốn. Mọc mầm rồi thì cho gà ăn, đồ tốt thì để lại bổ sung khẩu phần ăn, không lãng phí hạt nào.
Ngô Mỹ Anh không thèm gõ cửa là bước vào, hét lên: “Trần Ái Nguyên phóng loa đi gọi đến phòng y tế, cô không biết à? Sao còn chưa đi?”
Đương nhiên là Trần Tú Phương nghe thấy, nhưng mà cô ta là tứ thuộc hộ đương nhiên không dám chen chúc, cô ta vịnh eo đứng dậy: “Tôi cũng đi được à?”
Ngô Mỹ Anh khó chịu nói: “Không đi được còn đến kêu cô à? Có phải phải kiệu tám người đến mời cô đi không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT