Mạc Như không thể hiện như vậy, trong lòng cô ấy lại được đánh giá cao thêm một bậc, cảm thấy Mạc Như tuy rằng là phụ nữ dưới quê nhưng cũng có điểm đặc biệt, dù gì bây giờ cũng là chiến sĩ thi đua, phụ nữ tiêu biểu, khác với những phụ nữ không có văn hóa kia.
Cô ấy còn lấy vài quyển sách ra, đưa cho Mạc Như: “Những cuốn này tôi đọc qua rất nhiều lần rồi, không muốn đọc nữa, tặng cho cô.”
Mạc Như nhìn, một quyển là “Tuyển tập thơ nhà Đường”, quyển “Tống Từ”, còn có một quyền “Hồng lâu mộng”, ngoài ra còn có vài quyển tạp chí chọn lọc.
Mạc Như cầm quyển Hồng Lâu Mộng lên, lật ra xem thử, lại còn là cổ văn, ngay lập tức rất có hứng thú.
Phó Trân cười nói: “Nếu như đọc không hiểu có thể hỏi tôi, đọc sách học chữ là nhanh nhất, những lớp học chữ kia suốt ngày dạy tùm lum, hai năm cũng không học nổi một nghìn chữ.”
Mạc Như cười, cũng phải: “Cảm ơn bác sĩ Phó.”
Phó Tàn trách móc: “Còn bác sĩ Phó, bác sĩ Phó nữa, cô cứ gọi tên tôi đi, tất nhiên là cô muốn gọi tôi là cô cũng được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT