Hà Quế Lan liếc nhìn cô ta, đi theo như một con sâu dưới tảng đá: “Tôi bảo này Vương Liên Hoa, cô biết nhà ăn của chúng tôi nấu ăn thế nào không? Mỗi bữa ăn ăn bao nhiêu thứ lương thực, phải cân trọng lượng, mỗi một thứ đều ghi chép số lượng. Tổng cộng có bao nhiêu người, nấu bao nhiêu bánh ngô hấp, nấu bao nhiêu cháo nếp, một người chia mấy lạng mấy cái thìa đều có hạn phải ghi chép, ngày nào cũng phải kiểm tra đối chiếu sổ sách, xem ngày đó có ăn nhiều quá hay không, sau này có cần chịu đói không. Cô xác định là cô biết ư?”
Vương Liên Hoa vặn góc áo của mình, trên người toát mồ hôi lạnh, lấy hết can đảm: “Tôi... tôi có thể thử, chẳng phải còn có bác xem hay sao.”
Hà Quế Lan muốn nói gì đó nhưng lại hắt xì cái, đúng lúc hắt xì lên mặt Vương Liên Hoa, bà ấy xua tay kéo chăn nằm xuống rồi hừm hừm hai tiếng: “Bí thư! Thôn chúng ta chẳng có nhà vệ sinh, lỡ như cả thôn nhiễm lạnh cảm cúm thì phải làm sao? Cũng không có nơi để mua thuốc, bí thư phải cải thiện cho chúng tôi đấy.”
Vương Liên Hoa đứng đó sững sờ, xấu hổ, không ngờ cô ta lại bị kinh thường như thế.
Trương Căn Phát cũng không ngờ một mụ già vẫn luôn cười he he như Hà Quế Lan lại làm như thế.
“Hà Quế Lan! Bà lấy chìa khóa ra đây.”
Hà Quế Lan nói: “Bí thư! Không phải là chuyện chìa khóa, nhà đội chúng tôi chỉ có hai cánh cửa, ông lấy một chân đạp thì cần gì chìa khóa nữa. Vương Liên Hoa à! Cô muốn quản nhà ăn thì đến từng nhà mà hỏi, nếu có hơn một nửa số người cho cô nấu ăn thì cô hãy đến lấy chìa khóa. Ái chà... đau đầu quá... đau lưng nữa, già rồi... không còn hữu dụng nữa... Bí thư à! Phiền ông báo tin cho người đàn ông của chúng tôi... Đợt này mệt c.h.ế.t mấy bà vợ chúng tôi rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play